- Anh... - Lâm Bảo không còn thể thốt ra lời nào nữa.
- Tôi đi trước - Cậu gạt tay anh, chạy nhanh ra ngoài.
Lâm Bảo không đuổi theo cậu nữa, anh ngồi xuống sàn, đôi tay buông xuống. Gương mặt mệt mỏi hiện rõ.
Tiểu Nam vừa chạy, vừa khóc cũng chẳng còn sức nữa. Nhưng ông trời đang trêu cậu à? Chổ Tiểu Nam dừng chân lại là nơi đầu tiên hai người gặp mặt. Tiểu Nam muốn chạy nhanh khỏi khu công viên này nhưng không thể, chân cậu không đủ sức nữa.
Bây giờ không thể trách Lâm Bảo càng không thể trách Tiểu Nam, cả hai không hề muốn phải xa nhau nhưng tình huống lại bắt buộc một cách trớ trêu như vậy cũng đành thôi.
Tối đó Lâm Bảo không rời khỏi nhà. Tiểu Nam cuối cùng cũng chịu về:
- Nam, em uống bia à? - Anh đứng dậy lại ôm cậu
- Tôi lấy đồ - Cậu không thể dang tay ôm lại anh
- Tất cả đều là do anh, đừng như thế được không? - Anh ôm chặt cậu hơn
Em đã trách anh bao giờ? Nếu tiếp tục chắc chắn là không thể
Tiểu Nam nuốt nước mắt, dùng một sức thật mạnh đẩy anh ra rồi dọn đồ ra khỏi căn biệt thự:
- Em ở lại đây đi. Nếu em không thích anh sẽ không tới nữa - Lâm Bảo nắm tay cậu
- Tôi có nơi rồi...chúng ta không nên như thế - Cậu thu tay về
- Hồi trước cảm ơn anh...số tiền tôi từng mượn tôi đã để lên phòng. Cảm ơn rất nhiều....
Từ ngày không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cham-vao-cau-ay/2949252/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.