Mấy ngày nay cả hai không liên lạc với nhau. Tiểu Nam cũng hạn chế liên lạc vì sợ làm phiền anh thì không hay cho lắm. Công việc ở công ty khá ổn định nên bớt đi phần nào lo lắng cho anh chàng:
- Anh muốn ăn gì không?
- Không cần cô lo
- Được thôi, không lo thì sẽ không lo nhưng tôi vẫn muốn nói với anh chuyện cậu nhóc kia. Tôi không nghĩ ba anh sẽ để yên
- Chuyện tôi, tôi tự biết lo. Người ngoài như cô sao hiểu được chứ? - Anh nhếch mép
- Được, để xem anh sẽ làm như thế nào - Cô sờ cằm anh rồi bước vào thăm ông Lâm
*****
- Anh hai à! Anh sắp đi nước ngoài mất rồi buồn quá đi mất - Tiểu Lan ngồi trên sofa gọt táo
- Không phải em muốn anh đi nhanh sao?
- Không có đâu. Nếu anh ở đây thì em có thể ăn, uống free. Sướng chết mất
- Lại vì đồ ăn, chả thương yêu anh gì cả
- Anh họ thương anh là đủ rồi
- Này, em mới nói gì đó? - Anh cốc đầu cô
- Ơ, em nói gì chứ
- Rõ ràng là có
- Thì chẳng phải A Tứ thương con sao - Thím Dương đột ngột xuất hiện cầm điều khiển ti vi chuyển sang đài An Ninh
- Mẹ à!
- Thương theo kiểu anh em không được sao
- Vâng vâng
- À! Nãy A Tứ mới gọi điện cho con đấy
- Con có nghe gì đâu
- Đấy là điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cham-vao-cau-ay/2949250/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.