Ánh mắt Fate đảo qua nhóm người trước mặt mình. Đầu cô lúc này không còn lí trí nữa rồi, chỉ điên cuồng với dòng suy nghĩ "Onii-chan! Onii-chan! Không được rời đi! Onii-chan là của em!!!!" Đám người đó.......nhất định là kẻ thù. Fate nheo mắt đáng sợ, sát khí nồng nặc tỏa ra. Bọn chúng cướp Onii-chan của mình! Giết! Giết!!!
Nhóm Sakura ai nấy đều thủ thế đề phòng rồi. Rốt cuộc cô gái này là ai? Có thù với họ sao? Cái khí tràng này thật lạnh lẽo!!
Fate sờ tay vào túi định lấy ra Bardiche. Bỗng nhiên....."FATE!!!!!" Giọng nói trong trẻo mà cô vẫn hoài mong đợi, lo lắng, yêu thương, đau lòng, chỉ 2 tiếng gọi cùng những cảm xúc chất chứa ấy khiến cô như sực tỉnh khỏi mộng. "Onii.......chan...?"
Chrono lúc này chạy tới, tuy có hơi bất ngờ với xưng hô của Fate nhưng cậu nhanh chóng trấn định lại "Fate, em sao vậy? Bị đau ở đâu à? Nói cho anh hai nghe!!" Bàn tay ấp áp của cậu áp vào mặt Fate, bây giờ cảm xúc của cô đã ổn định dần rồi. HaHaha! Cô đã làm cái quái gì thế này??? Như thế chả khác nào hại Onii-chan. Tại sao cô lại ích kỷ như thế? Chỉ nghĩ đến cảm giác của mình, còn người con trai mà cô yêu mến thì sao? Fate! Mày không có tư cách thích Onii-chan. Hạng người ích kỷ như mày...................
Trong lúc đầy bi quan giẫy dụa, cô cảm nhận được lồng ngực ấm áp quen thuộc, cái vỗ lưng dịu dàng rồi cái xoa đầu trìu mến như ngày ấy. Giọng Chrono nhẹ nhàng hết mức có thể, chỉ sợ làm Fate vì 1 lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cai-voi-toi-toi-la-luat-su-day/2130033/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.