Khả Liên: Bạn chính là bài ca cô đơn nhất trên thế gian này Tôi phải làm thế nào để bạn có thể tin tưởng tôi, người từng yêu bạn chínhlà tôi, tôi phải làm thế nào để bạn có thể tin tưởng tôi, tôi là vậy, là người đã từng phát điên vì bạn. Từ lúc nào tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng? Tôi nghĩ là từ sau khi Sở Giang Nam từ chối tôi một cách triệt để. Sự kiêu ngạo của tôi đã biến thành sự hạ thấp lòng tự trọng sau một đêm,đúng vậy, quả thực là lòng tự trọng bị hạ quá thấp rồi. Tôi là đứa congái bị từ chối, là đứa con gái chẳng ai thèm đến. Tôi vốn có thể ra nước ngoài, bố mẹ đã sắp xếp tất cả mọi thứ cho tôi sang Anh du học, nhưng không, tôi không đi. Việc này thật chẳng ra sao! Tôi không chỉ đối xử chẳng ra sao với bản thân, mà còn đối xử chẳng ra sao với Vu Bắc Bắc và Sở Giang Nam. Sau khi thi đại học xong, bố mẹ đưa tôi xuống Hải Nam, nhà tôi có nhà riêng ở đây, ngay vịnh Á Long, khắp nơi đều là các đôi đang yêu, ngôi nhà của gia đình tôi quay mặt về phía biển, hàng ngày tôi còn được ngồi trongnhững con thuyền du lịch sang trọng để du ngoạn, nhưng, như vậy cũngchẳng thể nhấn chìm được sự cô đơn trong lòng. Có một đạo diễnđã chấm tôi, đề nghị tôi tham gia đóng phim, bố mẹ cho tôi làm người đại diện cho một khu chung cư mới được khai thác, xong tôi chẳng có chúthứng thú nào cả. Đúng vậy, mọi thứ thật là vô vị. Bởitôi đang tuyệt vọng, vì thế mà càng thấy mù quáng, tôi không thể tha thứ cho người con trai được gọi là Sở Giang Nam, lần đầu tiên tôi nói thích người ta, dựa vào cái gì mà từ chối tôi một cách dễ dàng đến vậy? Tôi?Tôi rốt cuộc có điểm nào không bằng Vu Bắc Bắc. Nửa tháng ở HảiNam là khoảng thời gian buồn bã của tôi. Ngồi một mình trên chiếc xíchđu, nhìn vô vọng vào những cánh bướm in trên chiếc rèm cửa màu trắng,tôi nghĩ, tôi chính là cánh bướm trên rèm cửa kia, chẳng thể thoát rađược, là một cánh bướm chết. Ngày nào cũng ngắm biển đến phátchán, lúc nhập học bố mẹ đưa tôi đến trường, đồ ăn uống, quần áo mangtheo rất nhiều, đồ ăn vặt của tôi hoàn toàn là hàng ngoại nhập, nước nào cũng có, còn quần áo thì cũng toàn là hàng hiệu của nước ngoài, làngnhàng nhất thì cũng phải là Nike, nếu mặc kiểu suồng sã thì nhất địnhphải đi giày của Karl Toosbuy, một đôi hơn hai nghìn tệ, như thế cũngcòn rẻ, tiền mỗi tháng ít nhất cũng phải một trăm nghìn tệ, tôi tiêukhông hết, nhưng điều đó cũng không làm tôi vui vẻ gì. Nguyên nhân làm tôi không cảm thấy vui vẻ chỉ có một, đó là Sở Giang Nam. Tôi chọn học đại học ở Bắc Kinh cũng là vì Sở Giang Nam, những thứ càngkhông có được thì càng muốn có bằng được, tôi không tin trên thế giớinày có cái gì mà bản thân tôi không có được? Tôi không tin, không tin tôi không thắng nổi một đứa con gái không có gì nổi bật, gia cảnh bình thường như Vu Bắc Bắc. Dựa vào cái gì chứ! Càng cố gắng, tôi lại càng cảm thấy lạnh nhạt, tôi đã mấy lần tìm Sở GiangNam, còn Sở Giang Nam thì lần nào cũng rất khách khí với tôi, đúng vậy,rất là khách khí. Cái sự khách khí ấy thật lạnh nhạt, chào cậu,cảm ơn, tạm biệt. Mỗi lần đều là những từ đại loại như vậy, hàm ý củamỗi câu mỗi từ mang tính khách khí rất cao, cao đến mức tôi muốn khóclên mà thôi. Hắn không yêu tôi. Đúng vậy, chỉ có không yêu mớicó kiểu khách khí như vậy chứ, có lần tôi nhìn thấy hắn và Vu Bắc Bắc đi dạo cùng nhau, còn quàng tay qua eo Vu Bắc Bắc nữa, tôi tưởng tượng hắn quấn lấy Vu Bắc Bắc, nhất định là rất say đắm, và chắc chắn là không có sự khách khí, nhưng bây giờ thì hắn khách khí với tôi như vậy đấy. Thậm chí có lúc hắn hỏi tôi: “Bạn có việc gì không?”. Còn có câu nào đáng sợ hơn câu hỏi này nữa? “Bạn có việc gì không?”. Tôi thì còn có việc gì được nữa. Việc của tôichính là hắn, đó là muốn quấn quýt bên hắn, tôi không có cách nào đểkhông đến thăm hắn, để nhìn hắn một lát, đó chính là thiên đường vàcũng chính là địa ngục. Dường như tôi nợ hắn vậy, thích là vậy nhưnglại chẳng có cách gì, trong khi tôi lại không có chút cảm giác nào vớinhững đứa con trai khác. Sau khi lên đại học, người theo đuổi tôi rất nhiều, nhưng tôi chẳng để ý đến ai cả. Một người cũng không để ý đến. Lũ con trai ấy chẳng thể có cái chất của Sở Giang Nam, cái chất đó làcái gì? Là khí chất? Hay một loại được khí chất sinh ra? Tôi cũngkhông biết nữa, chỉ cảm thấy rằng chỉ trên mình Sở Giang Nam mớicó, trên người người khác thì không, tôi nhìn hắn một cái cứ như làchết đi một lần. Quả thực, Sở Giang Nam không biết, lúc hắnkhông hay biết, tôi thường hay đứng ở cửa khu ký túc xá nam trường hắn chỉ để nhìn hắn. Tôi dùng điện thoại để chụp trộm hắn, sauđó rửa ra và ép thành móc đeo chìa khóa hay móc đeo di động, còn làm đềcan hình Sở Giang Nam dán lên cặp sách, nhiều người còn lầm tưởng làdiễn viên điện ảnh Hàn Quốc Bi Rain. Đó là mối tình si mê cuồng dại, chỉ tôi mới biết được sự đau khổ của nó. Lần đau nhất đó là lần tôi đi tìm hắn, hắn nói: “Bạn có việc gì không? Mình có hẹn với Vu Bắc Bắc rồi”. Câu nói ấy như cứa vào tim tôi, như muốn tôi phải chết vậy. Mắt tôi không còn nước mắt, tôi quay người đi xuống lầu, không sớm không muộn liền va vào một đứa con gái. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra là Sách Nhan Đó là lần đầu tiên tôi kinh ngạc vì vẻ đẹp của một đứa con gái. Tôi cứ cho rằng mình là đẹp nhất, ấy vậy mà khi va phải Sách Nhan, tôi quả thực quá đỗi kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ấy. Đúng vậy, đó là người con gái đẹp biết bao. Thời tiết mùa đông lạnh giá đếnthế, ấy vậy mà Sách Nhan lại mặc một chiếc áo bằng tơ màu xam xám rấtmỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, vòng eo cùng lắm vàokhoảng sáu mươi phân, yêu khí toát ra ghê gớm, tôi nhìn thấy đôi giàybằng da dê màu đen của Sách Nhan, trên đó khảm một ít vụn kim cương, sốvụn kim cương đó thật là đẹp. Ngược lại, Sách Nhan cũng quan sát đứa con gái với mái tóc xoăn màu khói, mặc một chiếc áo len màu kem đicùng một chiếc quần màu xanh bộ đội là tôi. Chúng tôi gần như cao bằng nhau, đều một mét bảy mươi mốt, bảy mươi hai gì đó. Cả hai cùng nở nụ cười với đối phương. Sau đó, Sách Nhan dùng một câu trong bộ phim cũ có tên Truy bắt để nói vớitôi: “Em là kẻ đồng lõa với tôi”. Lần đầu tiên nhìn thấy Khả Liên, cô ấy đã có cái cảm giác đó rồi, cô ấy là kẻ đồng lõa với Khả Liên. Còn câu nói nào gây phấn khích hơn câu nói này không? Bởi nó được sử dụng một cách rất tinh tế, hợp với không gian và thời điểm, em là kẻ đồng lõa với tôi. Nhưng Khả Liên đã biến nó thành một câu nói khác: “Không, cả hai chúng ta đều là kẻ chủ mưu”. Qua câu nói ấy, Sách Nhan biết rằng mình đã gặp phải một đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh, vì thế, trong cái ngày hai đứa gặp nhau, nửa đêmSách Nhan gửi tin nhắn cho Khả Liên: “Hình như tôi nhìn thấy một mùaxuân với trăm hoa đua nở, và mùa xuân ở đây chính là em”. Tôi trả lời rằng: “Trong bông hoa rực rỡ đang hé nở của em cũng có chị”. Đây gọi là kẻ tung người hứng, một người cô đơn là tôi, một người với nhansắc nghiêng nước nghiêng thành là Sách Nhan, gia thế hai người rồi thìsự tài hoa đều giống nhau, một người thì hát rock, một người thì vẽtranh ấn tượng, chúng tôi rất nhanh trở thành bạn tốt của nhau. Tôi thấy rằng mình rất may mắn, vì chẳng hiểu sao lại gặp được một người chị tốt đến vậy? Bởi vì có tiền, nên cả hai thường đi mua sắm ở các cửa hàng đắt tiền,Nhất Trịch Thiên Kim, Yến Sa và Saiter là những nơi chúng tôi hay luitới, chúng tôi gần như ở qua hết các khách sạn sang trọng đắt tiền ởgần đây. Tôi tìm được sự cân bằng ở đây, Sách Nhan xuất sắclà vậy nhưng lại rất thích tôi, mỗi khi chúng tôi đi dạo trên phố, bọncon trai, thậm chí cả bọn con gái đều phải quay đầu nhìn lại, chắc làbởi vì hai chúng tôi đều là người có sắc đẹp khuynh nước khuynh thành. Tôi chỉ coi đây là tình bạn nồng hậu khó phai giữa hai người mà không biết rằng, sở thích của Sách Nhan là một loại sở thích rất riêng. Ngày mùng ba tháng Giêng là sinh nhật tôi. Tôi chỉ nói riêng với Sách Nhan, vì sinh nhật cũng nên tìm một người bạn,hay ít nhất cùng phải tìm một người uống cùng mình cho đến say mềm mớithôi. Sách Nhan lái xe đến đón tôi, sau đó chúng tôi đến khách sạn Hương Cách Ly La. Sách Nhan nói với tôi là cô ấy thích cái tên này, vì nó có cái gì đó rất là huyền bí. Và tôi nói rằng tôi cũng thích như vậy. Lần nào Sách Nhan cũng như vậy, mang đến một sắc thái rất khác lạ, cũnggiống như việc cô ấy thích họa sĩ Frida thích nhà văn Duras[1], lúc cùng nhau xem bộ phim Mối tình Hiroshina[2], cô ấy nói, cô gái trong phimnói thật đúng – Tôi khát vọng được sa đọa, khát vọng được thông dâm, tôi xem đến đoạn này thì Sách Nhan quay sang nói với tôi, em có khát vọngnhư vậy không? [1] Marguerite Duras (4/4/1914 – 3/3/1996) là nhà văn và đạo diễn người Pháp nổi tiếng. [2] Tên gốc là Hiroshima mon amour, một bộ phim Pháp nổi tiếng do Marguerita Duras viết kịch bản. Trong lòng tôi rất rối loạn. Đúng vậy, rốt cuộc tôi cũng biết được rằng mình đúng là một đứa con gáikhông biết an phận, khát vọng của tôi là một loại khát vọng bay bổngkhác, giống với khát vọng tình yêu. Sách Nhan còn nói, bất cứ người phụnữ nào cũng hơn đàn ông về sự thần bí, thông minh hơn đàn ông, sinh động và mới mẻ hơn nhiều, do đó không bao giờ Sách Nhan muốn mình là đànông, hơn nữa, cô ấy đã từng nói cô ấy thích phụ nữ nhiều hơn đàn ông gấp mười lần. Mười lần ở đây là bao nhiêu vậy? Tôi biết rằng, lúc tôi bị Sách Nhan kéo lên xe cũng là lúc tôi chuẩn bị bay rồi. Từ cái thời khắc bị Sở Giang Nam từ chối, tôi chỉ muốn mình sa đọa, càng sa đọa càng tốt. Sa đọa là việc mà nhiều người muốn. Chỉ là có nghĩ đến nhưng không dám,nhưng nếu có và hoán đổi với thực tế thì còn có việc gì vui vẻ hơn sựsa đọa hay không? Không phát triển phồn vinh, không ngày ngày tiến tới,không nỗ lực tiến lên phía trước là sẽ chìm vào sa đọa, sẽ nhụt chínản lòng và ngày ngày uống rượu, hút thuốc, đánh bài, hát hò, nhảynhót… làm thế nào bây giờ đây? Diệc Thư[3] từng viết rằng: Người người khát vọng sa đọa, khát vọng được sa đọa còn lớn hơn khát vọngtình yêu, sa đọa là việc của một người, đầu tiên là sự sảng khoái và tựmình tiêu khiển, tôi thích sa đọa – chẳng liên quan đến ai cả! [3] Một nhà văn nổi tiếng Trung Quốc. Đột nhiên chẳng còn tinh thần gì cả, cảm thấy mọi thứ thật vô vị, tôi ngủ đến lúc mặt trời lên quá ngọn tre mới tỉnh, tôi nói về tình yêu nàynọ, đêm không về ký túc, tôi đi Ma Cao xem đánh bạc, đây có được tính là sa đọa không? Chắc là được, bởi ít ra tôi cũng bỏ qua các loại quytắc, chuẩn mực thông thường, dám chửi đổng giữa phố, ai gây gổ chọcghẹo tôi liền bị tôi chửi bới trên mạng, tôi không muốn làm quân tửnữa, làm tiểu nhân thấy thật thoải mái, thế là lại chửi – mẹ nó chứ.Rất nhiều lần chửi bậy một cách láo xược, vậy đây có phải sự sa đọakhông? Nói ra thật khó biết đúng sai thế nào. Nhưng có một hôm,tôi nghe được một câu làm tôi phải giật mình: Sự sa đọa thực sự là chỉ đối với một người, bởi vì, đó chính là tình yêu. Sách Nhan cho tôi cơ hội. Lúc này, chúng tôi uống Tequila trong phòng. Không khí trong phòng thật là bồng bềnh. Làm thế nào để anh tin rằng, người đã từng yêu anh chính là em, làm thế nào để anh tin rằng, em là vậy, là người đã từng phát điên vì anh… SáchNhan hát ngân nga, làm nước mắt tôi suýt nữa thì trào ra ngoài, tôi rítmột điếu thuốc, uống một ly rượu, Sách Nhan nói: “Bạn thân mến à, đànông là loại không thể dựa vào được đâu”. Dần dần chúng tôi uống nhiều hơn. “Nào, chúng mình uống rượu giao bôi”, ánh mắt của Sách Nhan toát ra vẻ gì đó rất mê mị, có gì đó chán chường mà cũng rất sa đọa, đúng vậy, tại saolại không? Hai cánh tay của chúng tôi lộ hẳn ra ngoài, đan vàonhau, điều hòa trong phòng đang để mức ba mươi độ, quần áo bên ngoài đãđược cởi ra từ lâu rồi, ấy thế mà vẫn nóng, chúng tôi chỉ còn mặc mỗibộ đồ lót ren đen. Đây là lần đầu tiên trước mặt người ngoài tôi mặc hở hang như vậy. Dáng người của cả hai thật chuẩn, ngực nở eo thon chândài, xong có vẻ như đường cong của tôi khiêu gợi hơn một chút. Nhưng, tôi đã say rồi. Say rồi thì muốn hát là cứ hát. Sách Nhan mở tai nghe bên mình, đó là nhạc của Evanescence, tôi rất ngạcnhiên và vui mừng: “Sao chị biết em thích nghe nhạc của Evanescence?”. Sách Nhan cười và nói: “Tôi còn biết em thích Sở Giang Nam, em thích ăncanh cá cay, thích uống cà phê Lam Sơn, tôi biết em thích đi giày củahãng Karl Toosbuy, biết em thích loại người hút thuốc uống rượu…”. Trời ạ! Nếu như thích một người thì bạn sẽ biết rất nhiều về người ta. Tôi uống rượu, hút thuốc cũng là do Sở Giang Nam mà ra, bởi vì Sở Giang Nam mà tôi học được cách uống rượu hút thuốc đó, một người trong khungcảnh thời tiết mưa gió thường sẽ tìm một nơi nào đó hút thuốc thật lực, hút đến mức cổ họng khô rát, cổ họng thì có tác dụng gì chứ? Trước nay tôi mê mẩn âm nhạc là vậy, ở nhà có đến mấy nghìn đĩa nhạc, lúc ranước ngoài thì cũng lăm lăm đi lùng mua đĩa, còn bây giờ thì chẳng cóhứng thú gì cả. Tôi không muốn hát nữa. Nhưng, người bạn Sách Nhan này cái gì cũng hiểu, cái gì cùng biết rõ về tôi. Tôi trào nước mắt. Hơn một năm rồi, tôi phải kìm nén bản thân, người khác chỉ biết đến sựhoành tráng của tôi chứ có ai nhìn thấy sự yếu đuối của tôi cơ chứ?Nhưng Sách Nhan thì lại nhìn thấy điều đó, cô ấy chìa tay ra, “Lại đây, chúng mình cùng nhảy một điệu nào”. Tôi bị Sách Nhan kéo vào trong lòng, cơ thể cả hai va chạm nhẹ. Trong giây lát, tôi cảm thấy hoảng hốt. Nhưng tay tôi vẫn ra sức bấu vào eo Sách Nhan, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, gần đến mức không còn nhìn rõ mặt nhau nữa. Nóng, vẫn rất nóng, khắp nơi là hơi nóng của điều hòa, như kiến đang bò vậy, tôi nói, tôi muốn khóc. Đúng vậy, tôi muốn khóc, nhưng hai tay của Sách Nhan ôm chặt eo tôi, kề sátvào tai tôi mà nói: “Em yêu đừng khóc, nếu như em khóc, tôi sẽ rất đaulòng”. Câu nói này đã làm tôi khóc òa lên. Giữa chúngtôi là sự mê man giữa không khí nóng bức và mùi rượu phảng phất. Hanh khô, mọi thứ rất hanh khô, trong nội tâm như có gì đó vậy, nó như đangbay, đang nở ra, đang phiêu bồng, tôi thì cảm thấy bất lực, cảm giáctoàn thân mềm nhũn, đây là lần đầu tiên có người khác dùng sức để giữtôi, tôi không thể vùng vẫy. Chúng tôi nhảy. “Tôi yêu em, em yêu”. Đây có phải lời của Sách Nhan không vậy? Tôi ngẩng đầu lên mà ngỡ ngàng và nhìn thấy một khuôn mặt rất kiều diễmmà cũng rất lạnh lẽo, một khuôn mặt rất đẹp. Con người cô ấy, các bức vẽ của cô ấy rồi thì nét mặt cô ấy lúc này làm tôi biết rằng, thế là xong, tôi đã bị ngã vào vực thẳm của cô ấy mất rồi. Tôi vẫn chưa kịptrả lời liền cảm thấy một khuôn mặt nóng bỏng đang úp vào người tôi, lúc này tim tôi đập thình thịch, nhưng lại không muốn chống cự, mà vì saolại phải chống cự cơ chứ? “Em yêu, sinh nhật vui vẻ nhé, tôi yêu em!”. Lúc này tôi như nghe được một câu nói rất mơ hồ nhưng cũng rấtthân thiết. Tôi muốn nói, nhưng lại không thể nói ra, bởi vì đầu lưỡicủa Sách Nhan đã đưa vào trong miệng tôi, tôi cảm giác như bị một vật gì đó to lớn hút đi mất rồi, không thể quay lại được nữa, khôngthể! Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi! Về sau tôi thấyMercedes de Acosta[4], rất sinh động và linh hoạt như một chú chim, nữdiễn viên khác rất nổi tiếng ở Hollywood là Eva Le Gallienne khi gặpMercedes liền yêu một cách không thể tự chủ được. Cô ấy nói với bạn bè rằng: Từ sau khi Mercedes hôn cô ấy, cô ấy không thể để cho ngườikhác hôn mình nữa. Đó chắc phải là một nụ hôn tuyệt vời đến thế nào?Một diễn viên nổi tiếng khác của Hollywood là Marlene Dietrich đã gặpphải tiếng sét ái tình khi đứng trước Mercedes, cô ấy nói: Đôi môi của Mercedes thật quá tuyệt vời. [4] Nhà thơ, nhà soạn kịch đồng tính người Mỹ. Đúng vậy, đôi môi của Sách Nhan cũng kỳ diệu như của Mercedes vậy, tôichỉ cảm thấy bản thân mình bị chìm xuống, chìm đắm không thể thoátra được. Không, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Chiếc giường đôi cỡ rộng kia mới là đạo cụ chính. Nụ hôn của chúng tôi thật là phong trần mà cũng thật là lẳng lơ. Nước mắt tôi rơi, cảm thấy rất chán nản, tuy đang hôn nhau rất cuồngnhiệt, nhưng tôi là đứa con gái mà Sở Giang Nam không thèm đến. Hắnkhông cần tôi, vậy thì trao tặng Sách Nhan luôn, bởi vì, tôi cũng thíchSách Nhan như vậy. Tình cảm thì đâu có phân nam nữ, nó rốt cuộc cùngchỉ là linh hồn mà thôi. Đúng vậy, là linh hồn mà thôi. Đây là sự mắc mớ giữa một linh hồn này với một linh hồn khác, chỉ có vậy mà thôi. Chiếc giường màu trắng, đồ lót thì màu đen. “Cởi ra”. Dường như Sách Nhan đang ra lệnh cho tôi vậy. Cái chữ “cởi” sao mà trầm bổng lên xuống, sao mà gợi cảm đến vậy. Đêm xuống ở Hương Cách Lý La, một chữ “cởi” thôi, vang lên như hoa hồng đang tách cánh ra vậy. Tôi cảm thấy có chút e thẹn. Sách Nhan dường như xé rách bộ đồ lót mỏng như cánh ve của tôi, một thânhình nuột nà, mềm mại, sung mãn lồ lộ trước mặt Sách Nhan. “Em là ma quỷ, tôi cũng là ma quỷ”. “Em là Khả Liên của chị”. Tôi nhẹ nhàng nói như vậy. Câu nói ấy làm cho Sách Nhan như phát điên cuộn vào tôi, cô ấy hôn từngcentimet thân thể tôi, hôn tới đâu tôi thấy buồn buồn ngứa ngứa đến đó, lưỡi của Sách Nhan như một con sông đang cuộn chảy, chảy đến đâu, nhưmùa xuân đến đó, trăm hoa như đua nở. “Tôi yêu đến từng centimet của em”. Nước mắt tôi nhỏ dần xuống gối, tôi nghĩ rằng câu nói này phải từ miệng Sở Giang Nam nói ra mới đúng. Sách Nhan liếm hết những giọt nước mắt trên mặt tôi: “Khả Liên, tôi khôngcho phép em đau lòng vì bất kỳ ai, tôi hy vọng rằng, tôi có thể cho emtất cả, tình yêu, sự say mê, cuồng dại của tôi, tôi muốn cho em toàn bộtrái tim đang bốc cháy của tôi. Tôi muốn đốt cháy em và cũng muốn đốtcháy bản thân mình, tôi biết rằng tim em là một đống lửa, cả thân hìnhem là một núi than, tôi cũng biết em như một hầm mỏ”. Chúng tôi ra sức hôn hít lẫn nhau, ra sức để khảm bản thân mình vào cơ thể của đối phương. Nhưng càng cố gắng thì càng cảm thấy phí sức. Tôi không còn xác định được phương hướng, chỉ cảm thấy mọi thứ như đang bị thiêu đốt từng mảnh tình mảnh một, cứ như khắp nơi toàn là pháo hoavậy, một loại pháo hoa chẳng ra kiểu gì cả. Tôi nhìn vào chiếcgương đặt đối diện giường ngủ thì thấy hai cơ thể rất trắng, rất mượtmà như hai con rắn đang quyện vào nhau vậy, vừa lạnh vừa nóng mộtnửa như nước biển còn một nửa lại như ngọn lửa. Đột nhiên, tôicảm thấy tay của Sách Nhan chọc vào trong cơ thể tôi, tôi kêu lên mộttiếng, đúng vậy, rất đau, nhưng cái đau này lại vui sướng đến thế, lạimột lần nữa cô ấy làm cho tôi như đang bay, đó chính là cung điện thầnbí của cô ấy. Bây giờ, tôi đã hoàn toàn mở ra vì Sách Nhan, tôi nguyệnđược vì một người để mở ra hết, chỉ cần người đó thật sự thích tôi,còn tôi chẳng quan tâm đó là nam hay nữ. Mẹ nó chứ, Sở Giang Nam. Tôi hận Sở Giang Nam, hận hắn vô cùng. Hiện giờ, tôi đang bay, có một đôi tay đang làm tôi bay, bay rất cao, caođến tận chân mây, tôi rên lên khe khẽ, như chú chim bói cá đang hát lại như đang rên rỉ: “Sách Nhan, Sách Nhan”. Tôi nhẹ nhàng rên lên khe khẽ. Sách Nhan dùng ít máu trên tay nhẹ nhàng bôi lên môi, sau đó cũng bôi lên môi tôi. Rất tanh, nhưng cũng rất tươi. Đây là lần đầu tiên tôi dùng máu bôi lên môi mình, thay cho son môi. Có gì không tốt chứ? Đã hủy hoại, đã sa đọa thì phải sa đọa đến cùng, giống như Duras nói: Mộtlần của tôi có thể với năm mươi người đàn ông. Vậy thì, tại sao tôi lại không thể bôi máu trinh nữ lên môi mình cơ chứ? … SáchNhan mệt đã ngủ rồi, tôi vào nhà vệ sinh tắm một cái, nhìn bản thân mình trong gương, đẹp đến thế nhưng cũng rất tàn tạ. Môi tôi vẫn tươi rói,vừa tanh vừa tươi, nước mắt rơi lã chã, tôi dùng nước rửa qua mặt, thấyhai dòng gì đó đen đen chảy xuống hòa với màu đỏ. Hai thứ màu đen đỏ hợp vào nhau, vừa chán nản lại vừa sôi nổi, vừa bi thương lại vừa chịuđựng, tôi khóc, khóc mãi, thanh âm dần chìm xuống, cuối cùng tôi cũngdừng lại không khóc nữa, cố gắng để cười một cái, nhưng lại thấynụ cười của tôi trông còn buồn cười hơn là khóc. Bởi vìtôi biết rằng tôi vẫn còn yêu Sở Giang Nam, vẫn rất nhớ hắn. Thậm chí,tôi còn tưởng tượng những việc vừa xảy ra là giữa tôi và hắn, cái tưởng tượng này của tôi làm tôi tan nát cõi lòng, tôi nằm vào bồn tắm, thấytóc mình trôi bồng bềnh, nhìn thấy những đốm nhỏ màu đỏ đen lẫn lộn hòavào nhau trong bồn. Tiếp đến tôi vùi đầu vào nước, rất lâu, rất lâu sauvẫn chưa ngẩng đầu lên. Tôi nghĩ, đống lửa trong lòng rồi không biết nên thiêu đốt nó vào đâu, tôi cần phải chọn một cách nào đó đểgiải phóng hết chỗ năng lượng khổng lồ đang tích tụ trong lòng rangoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]