Vu Bắc Bắc: Tình yêu là bông hoa song sinh ở bờ bên kia Quãng thời gian đã trôi qua giống như những hạt bạc vương vãi trên mặt đất,không biết đã chiếu sáng lại những hồi ức xưa cũ từ bao giờ. 1 Tôi và Khả Liên ngày càng trở nên xa lạ. Cái cảm giác xa xôi này đã từng khiến cho tôi buồn, cho dù chúng tôi chỉlướt qua nhau nhưng vẫn cảm thấy một sự thờ ơ của cả hai người, một sựthờ ơ khủng khiếp. Dường như tôi không thể chịu đựng được việc ngày xưathì thân thiết còn bây giờ thì xa cách nhau dường vậy. Hết lần này đến lần khác, tôi muốn nói chuyện tử tế với nó, nhưng nó chỉ nhìn tôi lạnh như băng, chẳng thèm nói câu nào. Nó còn đem tất cả quà tôi đã từng tặng nó trả lại cho tôi. Khi tôi nhìn thấy những thứ nó để trên bàn, tôi đã khóc. Đó là một chiếc lược hiệu Gỗ Đàn mà tôi từng tặng cho nó. Đó là một chiếc khăn tay nhỏ bằng tơ tằm mà tôi từng tặng cho nó. Còn có chiếc vòng tay mà tôi tặng. Còn cả bộ sách của Trương Ái Linh. Những đồ vật này đã ghi lại tình bạn ba năm qua của chúng tôi, làm sao mà tôi quên được? Bây giờ, nó đã đem trả tất cả cho tôi. Không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi không thể ở trong cái lớp này nữa! Hễ tôi vào lớp, nhìn thấy nó, là tôi lại lo lắng, tim đập nhanh và rất đau đớn nữa. Vết thương của hai chúng tôi bao phủ cả không khí, hình như có một mùi vị gì đó rất đậm, ngửi thôi là thấy đau lòng. Tôi yêu cầu chuyển lớp. Cô chủ nhiệm không đồng ý. “Vì sao?”. Cô hỏi tôi: “Sắp thi đại học rồi, đừng chuyển”. “Em phải chuyển lớp ạ!”. Tôi nói chắc như đinh đóng cột. “Vì sao?”. Cô tiếp tục hỏi tôi. Tôi nhìn cô, từng giọt từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống. Làm sao tôinói rõ nguyên do được? Không, không được! Đó là chuyện giữa tôi và KhảLiên, cũng là bí mật mà chúng tôi không thể nói cho ai được. Tôi đi, chuyển lớp, chuyển lên tầng năm của lầu Bắc. Bây giờ, Khả Liên ở lầu Nam, tôi ở lầu Bắc. Hai tòa nhà cách xa vời vợi, tôi luôn đứng ở một góc tầng năm nhìn nó đira, rồi đi qua hành lang. Bóng dáng đó đã từng quen thuộc, ngay cả hơithở của chúng tôi, đã từng, có thể nghe thấy, tôi, đã từng, là người bạn gái mà nó yêu nhất, và nó, đã từng, là người tôi thương nhất. Giờ đây,cô bạn ấy cách xa tôi quá! Gặp nhau đâu cần phải từng quen nhau. Thà rằng tôi chưa từng quen nó, thà tôi chưa từng thân với nó. Nếu không, sao lòng tôi lại buồn như thế? Buồn tới mức cả bầu trời như toàn một màu xám xịt, tôi đau khổ suốt ngày, thậm chí nghe thấy giọng nóicủa Giang Nam tôi cũng thấy mất mát. Chúng tôi cũng từng gặp nhau vài lần, nhưng nó không thèm nhìn tôi. Có khi, nó lái chiếc BMW của mẹ nó, đi lướt qua người tôi. Những hạt bụibay lên bắn vào mặt tôi, tôi nhìn nó đi khuất mà mắt lại cay cay. Kỳ thi đại học tới mau lên! Mình phải rời khỏi Hàng Châu càng nhanh càng tốt. Mình phải thi vào đại học ở Băc Kinh, càng nhanh càng tốt! Mà Giang Nam đã nói: “Em đến Bắc Kinh với anh, anh sẽ chờ. Em đến rồi, anh mới yên tâm được”. Còn gì cảm động hơn câu nói đó của Giang Nam? “Emđến rồi, anh mới yên tâm được”. Phải, tôi rời xa rồi Khả Liên sẽ không đau lòng như vậy nữa. Tôi nghĩ, chắc nó còn đau đớn hơn tôi, nólà một đứa con gái kiêu ngạo, thậm chí hống hách, nhưng giờ nó đang bịtổn thương, nó đang bất lực trước tình yêu, bởi người con trai mà nó yêu lại đi yêu chính bạn thân của nó! Tháng bảy. Ngay giâyphút bước ra khỏi phòng thi, tôi quyết định đi Bắc Kinh. Tôi nói với bốmẹ là đi tìm bạn cùng lớp và họ đương nhiên là không cho tôi đi. Nhưngtôi chẳng muốn ở lại Hàng Châu thêm một giây phút nào nữa, tôi phải điBắc Kinh, đi tìm Giang Nam. Giang Nam nói, anh sẽ sắp xếp mọi thứ chờtôi. Lần này đến Bắc Kinh khác hẳn lần trước, không có áp lựcthi đại học, mà chỉ là để đi tìm Giang Nam nên tôi giống như một conchim sổ lồng, đang dang rộng đôi cánh để bay. Tàu hỏa đưa tôi đến Bắc Kinh. Ga Bắc Kinh. Tôi nhìn thấy trên sân ga có một người con trai. Anh thậm chí còn hấp dẫn hơn ngày xưa nữa. Anh mặc quần bò và áo sơ mitrắng, tôi còn nhìn thấy những bông hoa chìm vừa thinh lặng vừa trongsuốt trên áo, anh sao lại biết cách ăn mặc thế, đúng là một ngôi saotrời sinh. Tôi thật sợ khi yêu anh vì tôi có cảm giác không an toàn. Anh đẹp như Phan An[1], đó chẳng phải điều đáng sợ sao? Nhưng, nhưng tôilại “háo sắc”, tôi lại yêu anh, haizz. [1] Phan An là nhà văn thời Tây Tấn, người Trung Quốc so sánh một người con trai đẹp với ông. Tôi ở toa số tám, anh chạy theo tàu, cho tới khi tàu dừng hẳn. Tôi mặc một chiếc váy dài màu trắng có những bông hoa thi nhau rơi xuống.Tôi cười, anh cũng cười. Chúng tôi nhìn nhau, anh lại cầm lấy tay tôi và nắm thật chặt. Anh nắm chặt đến mức làm cho tôi đau. “Nhớ em chết mất”. Anh nói bên tai tôi. “Em cũng vậy!”. Tôi nói. “Yêu em cũng chết mất, em xinh quá!”. “Á, em mà xinh á?”. Tôi hỏi: “Em nhìn thấy anh là thấy tự ti rồi, anh đẹptrai dã man, em thậm chí còn sợ tiếp xúc với anh nào đẹp trai đấy”. “Nhưng anh là của em mà”. “Anh là của em sao?”. “Chứ sao! Nếu không, em đóng dấu cho anh, in chữ Vu Bắc Bắc nhé?”. “Vâng, em sẽ đóng dấu cho anh, in chữ Vu Bắc Bắc, anh cứ yên tâm, anh không chạy được đâu!”. Chúng tôi cứ nói linh tinh như vậy, tay anh nắm chặt tay tôi, đưa tôi đến vườn hoa Lệ Cảnh. Vườn hoa này đẹp quá! Khắp nơi là cánh hoa sen đang nở, nước chảy qua nhữngcây cầu nhỏ. Còn có những đình đài lầu các, rõ ràng đây không phải nhàanh vì nhà anh ở trong ngõ mà! Anh dừng trước phòng 2501 của tòa nhà C. Anh mở cửa. Đây là một căn phòng nhỏ khoảng trăm mét vuông. Màu sắc bêntrong khá mạnh, giống như màu trong bộ phim Frida[2], màu xanh da trờivà đỏ xen kẽ tạo cảm giác thần bí, mỗi vật trang trí đều có hơi thở củanghệ thuật rất rõ, ghế sofa là một đôi môi đỏ, giống như tranh của DaliDomenech[3], trên tường treo vô số những bức họa tranh trừu tượng rấtđẹp, hình như mang phong cách của Henri Matisse[4], còn có vài bức họacủa Kandinsky[5]. [2] Frida kể về cuộc đời của nữ họa sĩ người Mexico, Frida Kahlo. [3] Tên đầy đủ là Salvador Felipe Jacinto Dali Domenech(11/05/1904-23/01/1989),là một nghệ sĩ của xứ Catalonia, Tây Ban Nha.Ông được coi là một trong những họa sĩ có ảnh hưởng lớn nhất trong thếkỷ XX với phong cách siêu thực. [4] Họa sĩ, nhà điêu khắc ngườiPháp nổi tiếng với khả năng sử dụng màu sắc và chất lỏng cũng như khảnăng hội họa tuyệt vời và nguyên sơ. [5] Là một họa sĩ, thợ invà nhà lý luận người Nga. Ông là một trong những nghệ sĩ nổi tiếng nhấtthế kỷ XX, người được tôn vinh với những tác phẩm thuộc trường phái trừu tượng hiện đại đầu tiên trên thế giới. “Đây là đâu?” “Là nhà một chiến hữu của anh”. “Chiến hữu?” “Ừ, một chiến hữu phiêu dạt ở xứ Bắc, giỏi lắm, gần đây đang ở nước ngoài,đưa chìa khóa cho anh trông coi. Có lần anh ngủ ở đây một mình, vì không khí ở đây rất thích, anh đã viết được mấy bài hát đấy. Anh đã tính từlâu rồi, nếu em đến Bắc Kinh thì sẽ ở đây, rồi anh sẽ đưa em đi chơi, em muốn đi đâu anh đưa em đi đó”. “Có hợp với em không?” “Hợp chứ sao không, quá hợp là đằng khác”. Trái tim tôi reo lên vì vui sướng. Căn phòng này quá hợp với tôi, dường như đã chờ đợi tôi từ lâu lắm rồi. “Em thích không?”. Anh hỏi. “Có chứ!”. “Chỉ cần em thích, sau này anh sẽ cho em một căn phòng như thế”. “Em đã có rồi mà!”. Tôi nói. “Ở đâu?”. “Ở đây”. Tôi chỉ tay vào tim anh: “Tim anh chính là một căn phòng, em đã dọn vào đấy ở từ lâu rồi!”. Anh lại cầm tay tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay và nói với tôi: “Bắc Bắc à, sao em lại hấp dẫn thế chứ?”. “Lại tâng bốc em rồi!”. “Không phải tâng bốc đâu, anh nói thật đấy!”. “Không phải thật! Em đâu có xinh như Khả Liên, sao anh không yêu nó?”. Ở cạnhGiang Nam, tôi luôn luôn có một chút tự ti, hình như anh với Khả Liênmới xứng đôi. “Đồ ngốc, tình yêu mà cứ hỏi tại sao à? Giống nhưem hỏi trời tại sao lại là trời, đất tại sao lại là đất, tại vì, trờivốn là trời và đất vốn là đất thôi, giống như trời sinh ra em là để dành cho anh, còn anh, trời sinh ra là để dành cho em”. Trời ạ, anh nói nghe ngọt ngào quá, tôi không chịu nổi, lại cười khẽ. “Không được cười!”. “Tại sao lại không được cười?”. “Vì, vì em mà cười là anh lại muốn hôn em”. “Không phải chứ?”. “Nếu không, em thử cười lại lần nữa xem?”. Tôi lại cười. Anh ôm tôi vào lòng rất nhanh, rồi bất ngờ hôn tôi, tôi tránh và cười, càng cười thì càng nhột, cuối cùng tôi cảm thấy người mình mềm nhũn ra, lưỡi của anh là một con rắn hay sao mà cứ quấn lấy lưỡi tôi, hết lần này đến lần khác, trời đất như điên đảo, mùa xuân, hoa nở, tim tôi ấm nóng. “Đừng, đừng thế mà”. Tôi chống cự một cách yếu ớt. Anh hôn tôi rất sâu, bao lâu rồi nhỉ? Tôi như ngừng thở. “Em sinh ra là để dành cho anh”. Tôi nói khe khẽ. “Anh sinh ra là để dành cho em”. Anh trả lời. “Không được nói lại”. “Em sinh ra là để dành cho anh!”. Chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau, dường như để hai người nhập làm một. “Không được, phải đi rửa mặt đã! Ở trên tàu cả đêm mệt chết được, anh nhìn mắt em có quầng đen rồi này!”. “Đâu mà, quầng đen ở mắt cũng đẹp! Em đi đi, anh chờ!”. Tôi đi vào nhà vệ sinh, bỗng nhìn thấy toàn là son môi, nước hoa, mặt nạ,còn nhìn thấy đồ lót và tất giấy của con gái, tôi chạy vụt ra. “Sở Giang Nam, chiến hữu của anh là con gái à?”. “Sao thế, là con gái thì sao?”. Tôi giận tím người, không thể hiểu nổi, anh có người chiến hữu thân thiếtđến thế cơ à, chị ta có căn nhà đẹp như mơ ở Bắc Kinh, rồi còn cho anhở? Hai người đó có quan hệ gì với nhau? Anh rõ là đồ lăng nhăng! Tôighen mờ cả mắt, hóa ra, chiến hữu của anh là con gái! “Em không ở”. Tôi nói: “Em ra khách sạn”. “Em sao thế?”. Anh cũng tức: “Chị ấy là một chiến hữu rất tốt, rất có nghĩa khí, chơi chung với cả nhóm bọn anh. Nhà chị ấy giàu, mua nhà cho chịấy ở Bắc Kinh. Chị ấy vốn không sống ở đây, mà ở khu 798 và TốngTrang[6] cơ, chị ấy lớn hơn anh năm, sáu tuổi, là chị gái của bọn anh.” [6] Một nơi tập trung rất nhiều nghệ thuật gia ở Bắc Kinh. “Thật không?”. “Thật chứ! Một người chị rất tài hoa, còn mở triển lãm ở nước ngoài đấy, tốtnghiệp Học viện Mỹ thuật Trung ương xong tự lập nghiệp. Nhưng chị ấy lại là fan của anh, thích nghe những bài hát của anh, nói giọng anh giốnggiọng Evanescence”. Nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu, vì dù sao chị ta cũng là con gái. “Thôi thôi, đến bà già bán kem ở cửa cũng là nữ đấy, em cũng ghen à?”. “Vâng, em ghen”. “Em ấy, đồ nhỏ nhen”. “Vâng, em nhỏ nhen”. “Nhỏ nhen là đúng rồi! Ai đó đã nói, nếu người con gái yêu mà không nhỏ nhen thì cô ấy không yêu bạn, thực tế chứng minh là em yêu anh!”. “Ghét!”. “Ghét thì ghét!”. Tôi nói là “ghét”, anh lại đến bên cạnh rồi hôn tôi đến đổ rạp người trênghế sofa, lại còn nói: “Anh đáng ghét cũng được, dù sao cũng chỉ ghétthôi mà.” Ôi, cái đồ đáng ghét này, tại sao, tại sao tôi lại yêu anh cơ chứ! 2 Tôi thi đỗ trường Đại học Bưu chính Viễn thông Bắc Kinh, Sở Giang Nam cũngthi đỗ một trường đại học hạng ba, chuyên ngành âm nhạc. Nhưng tôi không ngờ rằng Khả Liên cũng thi trường ở Bắc Kinh, kết quả môn nhạc của nórất cao, nó đỗ trường Đại học Sư phạm Thủ Đô. Hóa ra, nó vẫn không chịu thôi, vẫn quyết chiến đấu tới cùng, tôi đã hiểu điều đó. Mặc dù cùng thi đỗ các trường ở Bắc Kinh, nhưng chúng tôi không hề liên lạc với nhau. Tôi đi tàu hỏa tới nhập học, còn nó đi máy bay. Nó đi máy bay thường ngày như đi xe bus thôi, tôi đương nhiên hiểu rõ ý đồ của nó khi đến Bắc Kinh, nó đến vì Sở Giang Nam. Điều đó khiến tôi thấp thỏm không yên. Khả Liên giống như một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ phát nổ lúc nào. Quảbom hẹn giờ này bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tan tôi và Giang Nam, tôihy vọng nó mau yêu người khác, vì nó là một cô gái xuất chúng mà. Nhưng theo cảm giác của tôi, nó không yêu người khác. Chúng tôi đã từng gặp nhau một lần ở Tây Hồ, nó đi dạo với một đứa con gáikhác, chúng tôi bỗng nhiên lặng đi, không ngờ lại gặp nhau. Đôimắt của nó vẫn lạnh như băng, chất chứa hận thù, còn tôi, vừa trở về sau khi quấn quýt với Sở Giang Nam ở Bắc Kinh, có thể thấy tâm trạng haiđứa khác nhau chừng nào. Thế mà bây giờ nó cũng ở Bắc Kinh. Tôi và Giang Nam ở bên nhau mỗi khi cuối tuần, anh đưa tôi đi bar hát, hoặc là ăn uống với bảy, tám người bạn, cái nhóm bạn của anh rất vui, cóngười là nhạc sĩ, người là nhà thơ, họa sĩ, còn có người làm về bodyart, ai cũng ăn mặc kỳ quái, nuôi tóc dài, bấm lỗ tai, hút thuốc và uống rượu. Mỗi lần phải uống vài chai Tequila[1] to, còn có mấy kẻ đồngtính, hoặc yêu lưỡng tính. [1] Tequila (phát âm như tê-ki-la) là một thứ rượu chưng cất truyền thống của Mexico có độ cồn cao. Giang Nam nói: “Có biết tại sao anh yêu em không? Vì em đơn giản và thuần khiết, giống như một tờ giấy trắng, có thể vẽ những bức tranh đẹp nhất trên đó”. “Còn anh thì quá là phức tạp!”. Tôi nói: “Không ngờ thế giới của anh lại loạn thế”. “Thế này mà loạn, em yêu ạ, rồi em sẽ được trải qua tất cả thôi, mà nhữngviệc em trải qua không chừng sẽ là tài sản quý giá nhất của em”. Rồi tới một ngày, người chị họa sĩ của Giang Nam, cũng chính là chiến hữu của anh, Sách Nhan trở về. Sống ở nhà chị ta đã lâu, lại còn dùng dầu gội đầu của chị ta, nên tôi cũng chờ đợi gặp người chiến hữu đó của Giang Nam. Chúng tôi hẹn nhau ở Lan club[2] của tòa nhà Song Tử. [2] Một câu lạc bộ được bài trí với đẳng cấp nghệ thuật thế giới của Trung Quốc. Mười giờ, tầng bốn, Lan club, Giang Nam dắt tay tôi đi vào căn phòng trêntrần treo đầy các bức họa, lại có một thứ âm nhạc kỳ dị và thần bí. Trên chiếc sofa màu đỏ, tôi nhìn thấy một người con gái tóc dài. Khuôn mặt nhìn nghiêng của chị ta hơi giống Duras, rất có chiều sâu. Tôi thấy chị ra mặc chiếc váy Bohemian rộng, đeo một chiếc vòng tay cực lớn của Tây Tạng, choàng một chiếc khăn to của Scotland. Khi chị ta quaymặt lại, quả là đẹp kinh hoàng. Chị ta đẹp thật. Đó làmột vẻ đẹp sửng sốt, đúng, chị ta khiến tôi thấy sợ. Nếu như sắc đẹp của Khả Liên hơi nông thì sắc đẹp của chị ta rất sâu, nếu sắc đẹp của KhảLiên là mặt phẳng thì sắc đẹp của chị ta là hình khối. “Vu Bắc Bắc à? Chị đã nghe cái cậu Sở Giang Nam này nhắc tới em từ lâu, em có phong cách lắm. Nào, ngồi xuống cạnh chị đi”. Tôi căng thẳng ngồi xuống cạnh chị ta, cảm thấy sức hấp dẫn mê hồn khiến người ta không thể thoát ra nổi của chị ta. “Này”, chị ta rút ra một điếu thuốc màu xanh dài và mảnh, kẹp giữa những ngón tay trắng trẻo. “Không ạ, em không biết hút”. “Con gái không hút thuốc chẳng sexy tẹo nào. Này!”. Chị ta nhất quyết. Giang Nam cười, tôi hoang mang lắm, đây là lần đầu tiên người ta đưa thuốccho tôi hút, còn trước đây, tôi không bao giờ đụng vào thuốc lá cả, tôiquan niệm thuốc lá với tôi không liên quan tới nhau. Tôi do dự trong ba giây, chỉ có ba giây, rồi đón lấy, giả vờ châm thuốc một cách thuần thục, cuối cùng, tôi hút hơi đầu tiên. Sặc đến trào cả nước mắt. Sách Nhan và Giang Nam đều cười, Sách Nhan châm một điếu, nhả ra mấy vòng khói. Chị ta nói: “Em ấy, nhìn qua đã thấy là một cô bé con rồi, nhưng con gái thỉnh thoảnghút thuốc cũng chẳng xấu, rồi mọi việc trên thế giới này cũng sẽ có lúckhiến em đau khổ, hơn nữa, khi không có đàn ông thì cũng nên hút chứ”. Chị ta cười một cách lẳng lơ, còn tôi thì bị chấn động mạnh. Nếu như GiangNam dành cho tôi một tình yêu trong sáng, thì, Sách Nhan lại khiến tôihoang mang. Trên người chị ta có mùi, một thứ mùi mạnh mẽ và có độc cứphả mạnh vào mặt tôi. Những người khác lần lượt tới, ở cạnh quầy bar có một đôi tình nhân đang ngoẹo cổ hôn nhau, trên sân khấu, có mộtcô gái nước ngoài đang hát tiếng Anh, nghe rất nhẹ nhàng dễ chịu. Tôi im lặng nhìn bọn họ, bọn họ đang nói chuyện thi ca hội họa và body art, trong đó có một cậu trai mà trên tai xuyên đến bảy, tám lỗ cứ nhìn tôichăm chú. Tôi rất ghét người khác nhìn tôi như vậy, thật là bất lịch sự. Họ lại gọi Chivas và Tequila, nhà Sách Nhan rất giàu, chị ta có phòng làmviệc ở khu 798 và Tống Trang, hôm nay coi như bữa tiệc mừng chị ta trởvề, cũng là chị ta trả tiền. Tôi nhìn đơn giá. Trời ơi, một chai rượu những bảy, tám nghìn tệ, quá đắt. Sở Giang Nam nói: “Đừng có nói ra, đừng tỏ ra là nhà nghèo kẻo người ta coi thường đấy, được chứ?”. Tôi gật đầu. Đúng, cái nơi này đúng là chốn của kẻ có tiền, nó làm cho tôi không thở nổi và cảm thấy bức bối. Nhưng Sở Giang Nam lại rất quen với nó, vì từ mười lăm, mười sáu tuổi anh đãchơi với hội này rồi. Tôi rất tò mò chuyện tình yêu của Sách Nhan, chịta xinh đẹp và có tài, lại giàu có thế này nữa, chắc hẳn có nhiều đànông theo đuổi lắm. Tôi hỏi nhỏ Giang Nam: “Sách Nhan chắc có nhiều đàn ông theo lắm nhỉ?”. “Đương nhiên”. “Thế thì tình sử của chị ấy chắc là phong phú lắm”. “Ừ!”. Anh trả lời thật rõ ràng và đơn giản, làm tôi ngại không dám hỏi thêm. Sách Nhan đang uống rượu giao bôi với bọn đàn ông, trong đó có một người làđạo diễn, ông ta đang nói muốn mời chị ta diễn vai nữ bác sĩ. “Không! Không!”. Chị ta nói: “Nếu cho tôi diễn vai bệnh nhân tâm thần thì được!”. Mọi người đều cười, một nhà thơ tên là Khoai Tây nói: “Chị đúng là đồ thần kinh!”. Ai cũng uống đến say, chỉ có tôi là tỉnh nhất. Tôi chỉ uống mấy cốc nướcđá. Mọi người hò nhau đi hát karaoke ở Melody, có người đề nghị đi Thiên Thượng Nhân Gian với Kẹo Ngọt, tôi thì chỉ cảm thấy mệt và khó thíchứng, phải đó, nơi này quá lộn xộn, tôi không hợp với cái hội này, tôi đề nghị về trường. Giang Nam nói: “Được, anh đưa em về”. Bọn họ đi Melody, về sau tôi nghe nói là họ còn chơi tới sáng, rồi cùng ngủ ở nhà Sách Nhan, ba phòng, nam nữ ngủ chung. Tôi cảm thấy thật khó chịu. Tôi nói với Sở Giang Nam: “Lần sau những dịp thế này em không đi đâu, cứ có cảm giác hỗn loạn sa đọa thế nào ấy, không hợp với em”. Sở Giang Nam nâng cằm tôi: “Vu Bắc Bắc, em phải làm quen với mọi hoàn cảnh, càng là những hoàn cảnhnhư thế càng phải giữ được mình, đó mới là sự thuần khiết. Giống nhưanh, anh đã chơi với họ mấy năm rồi, nhưng anh chẳng yêu đồng tính, cũng không dùng thuốc lắc, anh vẫn yêu những thứ thuần khiết sạch sẽ và đẹpđẽ như em”. Tôi nghĩ tôi đã hơi hiểu vì sao Giang Nam không yêu Khả Liên. Ở người Khả Liên tỏa ra mùi giống bọn họ. Trên người Sách Nhan, tôi như nhìn thấy hình bóng Khả Liên. Họ đều đẹp nhưhoa, nhà thì giàu nên vung tiền như rác, một người thích hát, một ngườithích vẽ, đều liên quan tới nghệ thuật. Tôi thấy nếu đem so sánh tôi với họ, tôi cứ như một con vịt con xấu xí. Có Sở Giang Nam yêu là được. Thật ra tôi thích đi chơi với Sở Giang Nam ở loanh quanh khu Ngã Năm, chỗ đó gần trường tôi, lại có nhiều cửa hàng ăn nhỏ mà ai cũng mê. Chúng tôiđi dạo qua từng cửa hàng một, Sở Giang Nam kiên nhẫn xách túi hộ tôi,tôi mua một cái áo hết mấy chục tệ, cảm thấy vui lắm. Mặc dù tôi chẳngcó nhiều tiền như Khả Liên, chỉ có thể mặc những bộ quần áo hơn trăm tệ, nhưng chỉ cần nhìn thấy hay hay là được. Đồ trang điểm của tôitoàn do Sở Giang Nam mua cho, ở đó có rất nhiều hàng mỹ phẩm nhỏ củanước ngoài, tôi chọn đi chọn lại, Sở Giang Nam nói tôi đúng là một cô bé con. Nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn tôi, rồi trả tiền, xong anh lại dắt tay tôi đi tiếp. Tôi thích anh cầm tay tôi. Tôi thích mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau. Mỗi ngón tay lại đan vàomột ngón tay, cảm giác ở đầu ngón tay thật kỳ diệu, nó truyền đi tìnhyêu của chúng tôi. Sở Giang Nam đã viết một bài hát tên là Tình yêu ơi,đừng buông tay anh ra: Một mình cô độc đi trên con đường sau mưa Nhớ về những vết thương rỉ máu đang lướt qua trong khoảnh khắc Lòng bàn tay vẫn khắc ghi sự ấm áp của em Nước mắt em cũng từng rơi ướt ngực anh Tối nay em đang đứng trước ngõ nhà ai Tại sao lại hủy hoại thiên trường địa cửu Tối nay em đang ở trong vòng tay của ai Tại sao anh phải uống những giọt rượu đắng cay của nỗi nhớ Tình yêu ơi, đừng buông tay anh ra Cầu xin em, đừng buông tay anh ra Nếu bước chân em không thể dừng lại vì anh Hãy cho anh được khoác áo cho em lần cuối Khi mà gió lại thổi trong đêm nay Tình yêu ơi, đừng buông tay anh ra Cầu xin em, đừng buông tay anh ra Nếu như em không còn nuôi tóc dài vì anh Hãy cho anh được chải tóc cho em lần cuối Khi nước mắt làm bạn với anh Tình yêu ơi, đừng buông tay anh ra Cầu xin em, đừng buông tay anh ra Nếu ánh mắt em không còn nhìn theo anh Hãy cho anh được khóc vì em lần cuối Khi ký ức xâm chiếm cả linh hồn anh. Khi anh hát cho tôi nghe, mắt tôi như phủ mờ một lớp sương. Tất cả những người trong ký túc xá của anh đều biết anh có bạn gái ở trường Bưu chính Viễn thông Bắc Kinh, nên khi tôi xuất hiện trước cửa phònghọ, họ đều cùng hét lên tên tôi. Hóa ra, Sở Giang Nam đã từng tả tôi cho họ nghe nhiều lần lắm. Mà những người ở ký túc xá của tôi sẽ hỏi vàolúc năm giờ chiều mỗi cuối tuần rằng: “Sở Giang Nam của em sao hôm naychưa tới?”. Sau khi đi mua sắm, chúng tôi đi ăn đồ nướng HànQuốc ở một nhà hàng tên là Đồ nướng Hùng Gia. Giang Nam thích ăn đồnướng, nhất là thịt bò nướng, cá tuyết nướng, thêm hai xiên sụn gà vàmột bát canh hải sản ở đây. Sự cầu kỳ trong ăn uống của anh khiến tôi vô cùng hâm mộ, và tôi càng hâm mộ hơn ở điểm anh có thể ăn rất nhiều đồnướng. Nhưng anh cũng đã nói một câu rất đáng giận mà cũng thật đáng nhớ: “Anh muốn ăn em nhất”. Tôi quay lại: “Em cũng muốn ăn anh nhất!”. “Thế thì ăn đi này!”. Chúng tôi yêu nhau như thế, quấn nhau như thế, chỉ cần xa nhau vài ngày lànhớ phát điên lên, một ngày phải nhắn cho nhau mấy chục tin nhắn. Tôinghĩ, tình yêu thật kỳ diệu, bạn sẽ thấy chẳng có cảm giác với bất cứngười nào khác, chỉ có cảm giác với người đó, tôi nghĩ, đó chính là tình yêu. Sắp tới mùa đông rồi, Sở Giang Nam nói, hôm nay đi chơi nhà Sách Nhan nhé, Sách Nhan mời chúng mình ăn đồ nướng tự làm ở nhà. “Được, lâu lắm rồi mình không đi sang nhà chị Sách Nhan”. 3 Tôi nghĩ, chắc cả đời này tôi cũng không quên được tất cả những việc đã xảy ra ở nhà Sách Nhan. Tôi và Sở Giang Nam đã mua một bó hoa hồng màu xanh rất to, Sách Nhan thích loại hoa hồng cao quý đó. Chị ta sống như Tây, thích ăn đồ Tây, lần này làm đồ nướng chỉ là vì tôi và Sở Giang Nam thôi, chị ta còn mời thêmmột vài người bạn làm nghệ thuật khác. Trời có tuyết rơi nhỏ, chúng tôichen chúc trong tàu điện ngầm, Sở Giang Nam nói: “Anh thích chen chúcthế này”. Tôi hiểu ý anh. Anh thích có thể đứng sát bên tôi, ôm lấy tôi. Chúng tôi ở rất gần nhau, người bên ngoài cửa sổ cứ lắc lư và lướt qua dần.Tôi thích đi tàu điện ngầm nhất, vì một cảm giác thật lãng mạn trên tàuđiện. Đang là giờ cao điểm, mọi người cùng tan ca, người quá đông, nhưng có tình yêu thì tôi chẳng sợ gì cả. Tôi thấy trên cửa kính của tàu điện ngầm có phản chiếu hai khuôn mặt trẻ: Tôi và Sở Giang Nam. Chúng tôi đứng dựa vào nhau, trong tay có hoa, trong mắt có tình, mọi thứthật hoàn mỹ. Tôi hy vọng tàu điện sẽ đi mãi, đi mãi cho tới già, thếthì hay biết mấy. Khi mở cánh cửa nhà Sách Nhan, tôi lại được phen sửng sốt. Sách Nhan ăn mặc thật kool, tất lưới đen, từng ô lưới bám trên đôi chân vừadài vừa thon của chị ta. Áo hai dây đen, quần cực ngắn màu bộ đội, lòsưởi quá nóng, chị ta vấn tóc lên cao, vài sợi tóc hờ hững buông xuốngnhìn thật sexy và cuốn hút. Chị ta đúng là một nữ yêu. Tôi cởibỏ chiếc áo lông vũ dày cộm, cảm thấy mình ăn mặc như một con bé nhàquê. Áo len đen, quần bò cũ, để mặt mộc. Giang Nam đi giúp mọi ngườinướng thịt, chỉ còn vài người đang nói chuyện Picasso, Yasujiro, Ozu,Dali, cả chuyện nữ họa sĩ Fria của Mexico. Có người nói Sách Nhan nhìn giống như Frida. “Có phim không ạ?”. Tôi hỏi. “Có có, xem không?”. Tôi xem phim một mình, trên mặt đất có để hoa quả, còn có vài người đang nói về hý kịch và phim, tôi bắt đầu xem Frida. Tôi sửng sốt đờ người ra. Đây là phim gì? Những nữ họa sĩ nổi tiếng trong lịch sử vốn rất ít, mà Frida từ bé đã có sắcđẹp và tài năng hơn người. Cô có mái tóc đen dài, hai hàng lông mày dàigiống như đôi cánh chim, bên dưới là đôi mắt to cuốn hút. Nếu so sánhvới nữ họa sĩ Phan Ngọc Lương của Trung Quốc, cô quả là xinh đẹp và tàinăng hơn hẳn. Sắc đẹp và tài năng không phải điều quan trọngnhất, quan trọng là cô có cá tính rất mạnh. Vì vậy, bộ phim bắt đầu, khi tôi thấy cô mặc bộ quần áo truyền thống của Mexico nằm trên giường, khi tôi nhìn thấy căn phòng màu xanh lam đậm có những cánh cửa sổ và cửaphòng màu đỏ sẫm tới mức nghẹt thở, tôi biết là mình nghĩ đúng. Đâychính là màu sắc, âm nhạc, bối cảnh, quần áo mà tôi thích, tất cả đều là những thứ mà tôi say mê, bao gồm cả con công đang thoải mái nhàn tảntrong căn phòng màu xanh lam. Ống kính quay cận cảnh vào khuônmặt cực đẹp, rồi thoắt cái chuyển sang hồi mười tám tuổi. Mười tám tuổi, cô vẫn là một thiếu nữ thích nổi loạn, thích mặc đồ con trai, trốntrong tủ quần áo để làm tình với bạn trai, những dấu hiệu phản nghịch đã bắt đầu hiện rõ từ lúc này. Vì vậy, khi cô bị Rivera lôi tới bữa tiệcrượu mà những nhà nghệ thuật thường tụ tập, cô tự nhiên trở thành trungtâm của sự chú ý. Khi Frida gặp cô bạn gái nhiếp ảnh gia củaRivera trong vũ hội, hai người đàn bà đã cùng nhảy điệu Tango. Trongcuộc chiến tranh tài nhẹ nhàng như ẩn giấu một lưỡi đao, giai điệu củatiết tấu Flamenco như biến vũ trường thành chiến trường. Tôi cảm thấyRivera chú ý tới Frida vào giây phút đó, Frida giống như cây kiếm vừavung ra là chỉ thẳng vào chỗ hiểm của Rivera. Rivera chính làhọa sĩ thành công nhất của Mexico khiến mọi người phụ nữ phải tôn thờ,ông thả cho dòng chảy đam mê của mình lan tỏa khắp nơi, bởi thế, nếu airơi vào biển tình với Rivera, định mệnh sẽ khiến người ấy trở thành mộtnhân vật bi kịch. Ấy thế mà cô cũng không thoát khỏi bi kịch ấy, ai màcó thể chống lại sự kiểm soát của linh hồn cơ chứ? Mặc dù cô gặp phảitai nạn ở tuổi mười tám, bất chấp việc một thanh chắn trên chiếc xe ô tô ấy xuyên qua xương chậu của cô, nhưng cô đã không ngần ngại quyết địnhđi đến tình yêu, cho dù Rivera coi chuyện chăn gối đơn giản và dễ dàngnhư cơm bữa hàng ngày và có thể làm được bất kể ở đâu. Cô khôngthể không yêu ông, cho dù ông là một người đàn ông ích kỷ. Nhưng có lẽđối với một người quá tài hoa như vậy, thì sự ích kỷ vẫn có thể tha thứđược. Bởi thế, khi hai người kết hôn, tôi nhìn thấy ánh mắt đam mê vàtôn thờ của Frida. Cô mặc áo màu xanh tựa như giọt nước đọng trên lácây, quàng một chiếc khăn màu đỏ, hai màu tương phản ấy sao lại có thểhài hòa như thế trên cơ thể của cô, tôi gần như choáng váng bởi ngườiphụ nữ dịu dàng và xinh đẹp, người có thể làm chủ được các màu sắc. Tấtcả quần áo của cô đều có thể kích thích được dây thần kinh thị giác củabạn, nó mang đầy đủ màu sắc huyền diệu của Mexico, mang một sức hút lạkỳ. Quần áo của cô, tình yêu của cô, tất cả như có ma thuật. Frida nói với Rivera một cách chân thành, em yêu anh nhiều hơn cả yêu bảnthân em. Nhưng có ích gì cơ chứ, ông vẫn lên giường với chị gái củaFrida. Cuối cùng, Frida cũng suy sụp, cô chuyển ra ngoài, sốngmột mình, mặc quần áo đàn ông, ngồi trước gương, chải mái tóc rối bời.Cô cầm lấy kéo, cắt phăng đi mái tóc của mình, điệu nhạc vang lên tuyệtvọng, tiếng kéo vang liên hồi, cô đơn làm sao. Tiếng nhạc vang lên, làđiệu nhạc đặc trưng của Mexico, Lila Downs hát bài Burn it Blue, tiếngnhạc nghe buồn như tiếng khóc. Giọng của người ca sĩ như hóa thân vàoFrida, sự hóa thân của âm nhạc, một người phụ nữ lớn lên tại một thànhphố vùng núi ở Mexico, giờ trưởng thành tại bang Minnesota, bố là nhiếpảnh gia người Scotland quốc tịch Hoa Kỳ, mẹ là ca sĩ người Ấn Độ. Chacủa Lila mất khi cô mười sáu tuổi, sau đó cô trốn tránh thân phận manghai dòng máu của mình, nhuộm tóc đen thành tóc vàng, đi theo ban nhạcThe Grateful Death, có một thời thanh xuân nghiện hút và bán đồ trangsức trên đường phố. Âm nhạc của cô thật đúng với câu chuyện của Frida,mái tóc xù ấy giống như chuyện tình rối ren của Frida. Frida là bông hoa màu đen giữa màn đêm, nếu như thế vẫn chưa diễn tả được hết, thì côchính là bông hoa đen nhất trong số những bông hoa ấy. Khi cảnhphim chiếu tới đây, tôi không thể cầm được nước mắt. Tiếng nhạc ấy,tiếng kéo cắt tóc ấy như muốn xé lòng người xem, thật trống rỗng, thậttuyệt vọng, thật lạnh lẽo, và cũng có cả sự giao thoa giữa yêu và hận. Sau đó, cô biến thành một người đàn bà lẳng lơ. Ở Paris, có rất nhiều phụ nữ đồng tính. Những cô gái đẹp đã cho cô sự ham muốn tuyệt đỉnh trong tuyệt vọng. Cô thích uống rượu Tequila, thích tổchức những buổi tiệc thác loạn. Trong bữa tiệc, cô sẽ hát những bài hátkhiêu dâm cho khách quan nghe. Cô sẽ kể những truyện cười khiêu dâm,khiến cho mọi người, bao gồm cả cô đều bị choáng. Sự sa đọa đó mang mộtvẻ cam chịu, có thể biết được đời người cũng thật ngắn ngủi, huống hồ cô đã làm phẫu thuật quá nhiều lần, ống dẫn đã từng chọc vào khắp ngườicô, duy nhất có hội họa là cứu rỗi cô. Tình yêu cũng từng cứu rỗi cô,nhưng bây giờ thì không thể. Cô có dã tâm của mình, tình yêu chỉ chiếmmột phần ba thôi, thậm chí còn ít hơn. Người phụ nữ quá mạnh mẽcó thể làm người khác sợ, hơn nữa cô còn là một họa sĩ xinh đẹp và tàiba. Cuối cùng, Rivera bắt đầu sùng bái cô, ông hiểu ông không bằng cô. Tôi thích những bức tranh của Frida trong bộ phim với những màu sắc mạnhgiống như những con chim lửa, cho dù chết cũng không sợ. Sống không sợcòn sợ chết nỗi gì? Frida có một sự phóng đãng, tùy tiện và lưu manh, từ đôi mắt của cô có thể thấy dã tính lẳng lơ. Khi người chồng họa sĩ nổi tiếng của cô tới cầu hôn lần nữa, cơ thể cô đã sắp băng hoại,lưng hơi gù, do phần mềm đã hoại tử, chỉ còn cách cắt bỏ chiếc chân phải từ đầu gối trở xuống, cô có giấy nợ bệnh viện ở khắp nơi, nhưng Riveravẫn nói: “Chúng ta sinh ra là để dành cho nhau”. Lúc này, vượtqua cả tình dục và tình yêu là hai linh hồn hòa nhập, vừa quấn lấy nhau, vừa giày vò nhau. Ở trên giường, Rivera đeo một chiếc nhẫn lên tayFrida, ông nói: “Còn hai mươi lăm ngày nữa, chúng ta sẽ kết hôn hai mươi lăm năm”. Frida nói: “Không, là mười bảy ngày thôi”. Kết thúccủa bộ phim rất gay cấn, bức tranh “Gốc” của Frida bốc cháy, đó là bứctranh tự họa của cô, ngọn lửa màu xanh đã đốt cháy cuộc sống ngắn ngủibốn mươi bảy năm, thật ngắn ngủi, cô đã từng có tình yêu, trong phútchốc đã trở thành tàn tro, trên nền khung tranh bị đốt, tôi thích dòngchữ cuối cùng hiện trên màn hình: “Hy vọng hạnh phúc của tôi sẽ ra đi và đừng bao giờ trở lại”. Tôi cho rằng đó chính là nỗi lòng củaFrida, tất cả hãy đi đi, cứ thế đi, tôi sẽ ra đi theo cách bỏng cháynhất, tôi sẽ không quay lại nữa, tạm biệt. Đây là cách củaFrida, tuyệt vọng nhưng quyết liệt, giống như cuộc sống của cô, yêu hếtmình, như thể cô đang mặc một bộ quần áo cực kỳ lộng lẫy và quyến rũ,thế nhưng đâu phải ai cũng biết rằng, ẩn trong đó là một trái tim đãnguội lạnh. Nếu một nửa thế giới của Frida là nước biển, có thểnhấn chìm tôi, vậy thì một nửa kia của cuộc đời cô vẫn là nước biển, đểtôi bị nhấn chìm trong đó và mãi mãi không muốn nổi lên. Tôihoàn toàn chìm đắm trong thế giới của Frida, ngay cả khi ăn cũng khôngcòn biết gì nữa. Sách Nhan vẫn uống rượu với mọi người, chị ta vẫn uốngrất nhiều rượu. Có lúc, chị ta quay đầu lại nhìn tôi: “Em gái, có uống chút không?”. Tôi lắc đầu. Lần đầu tiên tôi hút thuốc là Sách Nhan xui, lẽ nào lần đầu tiên uống rượu cũng là với chị ta sao? “Nào, uống chút đi, cảm giác say một chút rất thích, con gái uống chút rượu thì sẽ càng đong đưa hơn!”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Sở Giang Nam, anh chỉ cười: “Uống chút đi cho đỡ lạnh. Tuyết rơi rồi, lát nữa đi sẽ lạnh đó”. Tôi đón lấy và uống hết một hơi. Tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô tôi, Doãn Vị Vị, người xâu nhiều lỗ tai nói: “Giỏi quá, Sở Giang Nam, tôi biết bạn gái cậu giỏi mà!”. Hắn cũngmang bạn gái tới, là sinh viên mới của Học viện Điện ảnh, đã từng quaymột quảng cáo nhỏ, ăn mặc cũng rất hấp dẫn và cũng rất xinh đẹp. Ở giữa những người đàn bà vừa xinh đẹp vừa lẳng lơ, tôi rõ là đứa ngốc nhất, cứng nhắc nhất và xấu xí nhất. “Em giỏi lắm!”. Sách Nhan khen. Tôi thấy đầu quay quay, đứng dậy rời khỏi bữa tiệc đầy đồ ăn chất đống ở dưới đất. Có salad, có đồ nướng, hoa quả, bánh mì, mứt quả, Đông Tây kết hợp, nhìn rõ hấp dẫn. Cái cuộc tụ tập này quá ư là phong cách. Tôi đi vào phòng ngủ và nằm vật ra giường. Tối hôm đó, ai cũng uống nhiều. Kẻ dưới đất, người trong phòng ngủ, SởGiang Nam và Doãn Vị Vị ngủ ở một phòng khác, những người còn lại thìngồi đánh bài dưới đất, tôi và Sách Nhan cùng nằm một giường. Tôi ngủ mê mệt, khi trời sắp sáng, tôi cảm thấy có một đôi tay đang sờ soạng tôi. Tôi chưa tỉnh, tưởng là Sở Giang Nam, nhưng đôi tay này rất mềm mại và thon dài. Giật mình, tôi tỉnh giấc. Là Sách Nhan! “Chị làm gì vậy?”. Tôi hét to. “Đừng hét, tình yêu. Chị thích em. Em lẽ ra phải nhận ra chứ? Từ lần gặp nhau ở phòng Lan chị đã thích em rồi. Em có biết tại sao hôm nay chị lại mời mọi người tới đây không? Vì chị thích em!”. Tôi giật bắn: “Thích em?”. “Sao? Chị thích em, vì nhìn em hơi ngốc nghếch, nhưng lại trong trắng vàthuần khiết. Em thật khác với những cô gái khác, người em không có mùithuốc lá, cũng không có mùi son phấn, em làm chị nhớ tới thuở thiếu niên của chị. Vu Bắc Bắc, em có thích chị không?”. “Thích”. Tôi nói: “Nhưng em thích chị như một đứa em gái thích chị gái vậy”. “Cùng là thích cả thôi”. Chị ta hôn lên hàng lông mi dày của tôi, rồi tiến tới sát tôi: “Vu Bắc Bắc, mình yêu nhau nhé”. Tôi u mê, chị ta, là đồng tính! “Không, không”. Tôi từ chối: “Không, em chỉ thích con trai thôi, chỉ yêu Sở Giang Nam thôi!”. “Chị đâu có bắt em không được yêu cậu ta nữa. Em có thể yêu cậu ta, cũng yêu cả chị, yêu lưỡng tính giống như chị. Chị yêu cả nam cả nữ”. “Không, không, không”. Tôi hoảng hốt từ chối, cả người tôi run lên. Thế là thếnào? Tại sao? Tôi lập tức nói muốn vào nhà vệ sinh, chị ta nói theo saulưng tôi: “Thì thôi, nhưng em đừng nói ra ngoài, vì chị cũng thích Sở Giang Nam, Sở Giang Nam là cậu em trai của chị”. “Chị yên tâm”. Tôi hứa: “Em sẽ không nói đâu”. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, nôn như điên, nôn hết cả gan mật. Tối qua uốngquá nhiều, sáng sớm ra đã thấy buồn nôn lắm rồi, tôi nhìn mình tronggương, sắc mặt tôi thật kinh tởm, tôi phải về trường, phải về thôi,không thể ở lại đây một phút nào nữa. Tôi đi gọi Sở Giang Nam, rồi nói hôm nay có tiết, phải về sớm. Anh dụi mắt: “Mới có sáu giờ mà, ngoài trời còn tối chứ”. “Không, em phải đi, ngay bây giờ”. “Thật cứng đầu. Thôi được, đi thôi”. Chúng tôi lặng lẽ rời khỏi căn phòng quái quỷ, trong lòng tôi giữ một bí mậtlớn, cảm thấy vừa áp lực vừa căng thẳng. Trong tàu điện ngầm, tôi nắmchặt lấy tay Sở Giang Nam và nói mãi: “Sở Giang Nam, anh nhất định phảiyêu em mãi mãi, nhất định nhé!”. 4 Lại cuối tuần. Chưa tới bốn giờ, tôi đã nghe thấy có người gọi tên tôi. Không phải giọng của Sở Giang Nam, tôi thò đầu ra. Một cơn gió lạnh thổi tới, hình như tuyết lại rơi rồi. Tuyết của xứ Bắc thật là nhiều, có mộtngười đang đứng trong tuyết, hình như tôi không quen, tôi liền đóng cửasổ lại. Cậu ta tiếp tục gọi tên tôi. Đồ đáng ghét, chắcchắn là cậu con trai ở lớp bên cạnh. Cậu ta đã từng viết thư tình chotôi, bị tôi trả lại, thế mà vẫn dày mặt chưa chừa. Tôi thò đầu ra nói: “Vu Bắc Bắc không có nhà!”. “Ấy chính là Vu Bắc Bắc!”. Cậu ta đứng ở dưới lầu nói. Bốn tầng lầu, nhìntừ trên xuống, cậu ta nhìn y như người tuyết, cậu ta quen mình sao? Tôiđang do dự, thì cậu ta nói: “Vu Bắc Bắc, trán ấy vẫn to, mắt vẫn bé, tính tình vẫn dở hơi như trước! Còn nữa, giọng ấy vẫn khó nghe như trước!”. “Ai đấy?”. Tôi hơi bực, người ở đâu tới không biết, sao lại mất lịch sựthế? Tôi mặc áo khoác đi ra, nhìn thấy cậu ta đang ôm cánh tay cười títmắt với tôi: “Vu Bắc Bắc, ấy thay đổi quá cơ, càng ngày càng xấu, chẳng biết nói sao nữa”. Cậu con trai đang đứng trước mặt tôi, nói thật thì cũng đẹp trai phết, mặcdù không đẹp bằng Sở Giang Nam, nhưng nếu cho vào giữa một đống ngườithì vẫn nhìn ra ngay được. Cậu ta vẫn nhìn tôi cười tít, vì cười nhiều quá nên làm tôi thấy cáu tiết: “Nói ít thôi, ai đấy?”. “Tớ là chồng ấy đây”. “Bệnh à? Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ”. Tôi đang bực bội, hôm nay vốn có hẹn với Giang Nam, lát anh sẽ tới, sao tự nhiên lại nhảy ra mộtTrình Giảo Kim[1] giữa đường thế này! [1] Trình Giảo Kim là mộtnhân vật võ tướng trong game hiện nay, lấy hình tượng từ Trình Giảo Kimlà một công thần khai quốc nhà Đường. “Tớ là chồng ấy thật mà!”. Tôi quay người bỏ đi, ai thèm để ý tới đồ điên cơ chứ! “Vu Bắc Bắc, đừng đi mà, tớ chính là Bí Ngô đây, bạn thanh mai trúc mã củaấy đây! Ấy còn nhớ Bí Ngô không? Có nhớ mình đã từng chụp ảnh chung vớinhau không? Bây giờ tớ vẫn còn giữ đó, tớ đã đi nghe ngóng khắp nơi mớibiết ấy tới Bắc Kinh học đại học, mới biết ấy học ở trường này, đúng là ý trời, thế nên tớ tới đây ngay”. Bí Ngô? Cậu Bí Ngô đã từng đái dầm, thò lò mũi xanh, và từng đánh nhau với tôi? Trời ơi! Tôi nói một cách hưng phấn: “Cậu là Bí Ngô thật sao? Trời ơi, bạn thanh mai trúc mã của tôi tới rồi!”. Bí Ngô cũng vui vẻ nói: “Đảng ơi! Vu Bắc Bắc, cuối cùng tôi cũng tìm thấy tổ chức rồi! Chúng mình đãđược hứa hôn từ trong bụng mẹ cơ mà! Trời cao đất dày ơi, cuối cùng tớđã tìm thấy ấy rồi!”. Chúng tôi nhìn người đối diện và càng hưng phấn hơn: “Phải đi uống rượu thôi, đi nhé, vui quá đi thôi”. Tôi thậmchí còn gạt cả Sở Giang Nam sang một bên, cậu bạn thời thơ ấu ngây thơcủa tôi ơi, từ hồi ở trong bụng mẹ chúng tôi đã quen nhau rồi, từ đó tới khi mười hai tuổi, chúng tôi đã đánh nhau u đầu chảy máu không biết bao nhiêu lần, cậu ta chuyên môn ức hiếp tôi, hơn nữa bức ảnh đầu tiên tôichụp chung với con trai là chụp với cậu ta. “Đi uống rượu đi!”. Cậu ta nói: “Đi, tớ đưa ấy đi”. “Đưa tớ đi?”. “Ừ, tớ có ô tô mà!”. “Có ô tô?”. “Ừ, bố tớ về sau có mở một công ty bán ô tô, nhà tớ có cửa hàng 4S, cái khác thì không dám nói, nhưng ô tô thì có”. “Bố ấy chuyển sang bán xe?”. “Cái gì cũng bán, trừ bán người”. “Nhìn xem, cậu thành người có tiền rồi!”. Tôi nhảy lên chiếc xe Jeep Honda của Bí Ngô, cứ như đang nằm mơ. Nhảy lênxe mới phát hiện ra tôi đã quên mất cái hẹn với Sở Giang Nam, thế là tôi nhắn tin cho anh: “Anh yêu ơi, em có việc, mai gặp nhé!”. BíNgô đưa tôi đi chơi Hậu Hải, cậu ta nói: “Mình cùng ôn lại kỷ niệm nhé,hồi bé chuyên môn đánh nhau, khi tớ nghe nói ấy lên Bắc Kinh, tớ vuikhông chịu được! Bây giờ tìm bạn thời thơ ấu khó quá nhỉ, ôi, cái thờithơ ấu của tớ bị ấy chiếm hữu rồi!”. “Thời thơ ấu của tớ mới bị ấy chiếm hữu chứ!”. Bao nhiêu năm không gặp, chúng tôi vẫn đấu khẩu với nhau, nhưng không hềcảm thấy xa lạ. Tôi phát hiện ra những đường nét trên mặt cậu ta nhìncứng cỏi hơn ngày bé nhiều. Trong ấn tượng của tôi, cậu ta là một congấu béo, còn lùn hơn tôi chứ. Tôi nói: “Gấu béo, sao bây giờ ấy vừa cao vừa gầy thế?”. “Ấy mới béo chứ, tớ muốn hỏi ấy, cái con bé nghịch ngợm nước mũi tùm lumđâu rồi? Tại sao bây giờ lại trở nên nữ tính thế? Đúng là con gái thayđổi nhiều quá, khi ấy vừa xuống, tớ còn tưởng là gặp Từ Tịnh Lôi chứ!”. “Linh tinh!”. Từ lúc lên xe chúng tôi lại bắt đầu nói tới những câu chuyện chiến tranhngày thơ ấu của hai đứa. Cậu ta học cấp hai ở Bắc Kinh, sau đó thay đổinhiều, hết lớp mười hai thì thi đỗ vào Đại học Nhân dân, bây giờ họcngành báo chí ở đó, nhìn như một nhà báo thực thụ. Hồ Hậu Hải, trong một quán ba hoài cổ. Bức tường vôi trắng, có đặt một chiếc máy khâu cũ, còn có chiếc máy phátnhạc cũ, ngay cả những chiếc bàn cũng làm từ loại gỗ cũ kỹ, có nhữngđường vân thô ráp. Đèn vàng, một tay đang đánh guitar và hát. Chúng tôigọi mười chai Heineken, tuy tôi nói tôi không uống được, nhưng Bí Ngôkhông đồng ý. “Uống đi, nhất định phải uống. Đây là rượu trùng phùng, rượu chiến thắng!”. Tôi bị lung lay bởi sự nhiệt tình của cậu ta. Cậu ta từ bé đã nghịch ngợm,bây giờ cũng lanh lợi lắm, đừng thấy mới hai mươi tuổi mà coi thường,cậu ta đã bắt đầu kinh doanh rồi đấy, y hệt như bố cậu ta, thật thôngminh hoạt bát. Chúng tôi bắt đầu ôn lại chuyện cũ, hỏi han về bố mẹ hai bên. Ôi, tình bạn hơn chục năm thật là sâu đậm, nhìn lại, ngườikia đã thay đổi từ lâu rồi, ôi, thời gian trôi nhanh quá! “Chưa được!”. Bí Ngô nói: “Khi nào rảnh phải lôi ấy về nhà tớ, mẹ chồng ấy nhìn thấy ấy chắc vui lắm!”. Mặt tôi đỏ lên, nói nhỏ: “Đừng nói linh tinh!”. “Tớ không nói linh tinh đâu!”. Bí Ngô hất đầu nói: “Làm vợ tớ đi, thế nào?Dù sao mình cũng đã được hứa hôn từ trong bụng mẹ mà!”. Lúc này tôi mới tin cậu ta không nói đùa chút nào, cậu ta đang nói thật. “Ấy nói vớ vẩn!”. Tôi nói: “Đó là trò chơi hồi bé, ấy đừng cho là thật, bây giờ tớ có bạn trai rồi!”. “A, ấy có bạn trai rồi? Ấy mới có năm nhất thôi mà, sao đã có bạn trai rồi? Ai cho ấy có bạn trai rồi?”. “Ai cho ấy có bạn trai? Ấy nói kiểu gì thế, sao tớ không được có bạn trai?”. “Không thể nào! Ấy mới tới đây nửa năm mà!”. “Nhưng mà có rồi”. Tôi nói: “Tớ chẳng đùa với ấy đâu, mình là chiến hữu mà, ngày xưa thế mà bây giờ cũng thế!”. “Trời ơi! Buồn quá! Buồn quá! Có lầu ở đây không? Nếu có tớ đi nhảy lầu đây”. “Làm gì đến mức đó, đừng có đùa tớ! Ấy đẹp trai thế này, chắc có nhiều cô theo lắm!”. “Phải”. Cậu ta cười: “Ấy đừng tưởng thật, tớ đùa đấy. Sau tớ có cả một sư đoàncác cô theo đuổi ấy chứ, ôi, biết làm thế nào, người đẹp trai quá thìđành chịu thôi”. Chúng tôi cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh, đã gần mười một giờ rồi, muộn quá! Tôi nói: “Muộn rồi, tớ phải về đây!”. “Ừ, để tớ đưa về”. Từ Hậu Hải về, tôi nhìn thấy một người. Cái dáng hình đó quen quá, hồi học cấp ba, tôi ở lầu Bắc, nó ở lầu Nam, tôi thường xuyên nhìn thấy dángngười đó. “Khả Liên!”. Tôi thất thanh. Là nó. Nó vẫn kool thế, đang ở bên một người ngoại quốc rất cao, hắn ta rất đẹptrai, nhưng xem ra cũng lớn tuổi rồi, chắc cũng hơn ba mươi. “Khả Liên”. Tôi gọi nó. Nó quay đầu lại, nhìn tôi một cái, rồi lại quay đầu bỏ đi. “Ai đấy?”. Bí Ngô hỏi tôi. “Bạn thân của tớ”. “Sao lại không thèm chào hỏi ấy?”. “Thôi bỏ đi, có một số chuyện khó giải thích lắm”. Tôi không ngờ rằng, sau tiếng gọi của tôi, Khả Liên đã gọi điện cho SởGiang Nam, khi tôi về tới trường, tôi nhìn thấy Sở Giang Nam đứng dướiký túc xá của tôi. Tuyết to lắm, anh đứng đó, vừa chờ tôi, vừa hút thuốc. Tôi chạy lại phía anh: “Em đã nói là tối nay có việc rồi mà? Sao anh ngốc thế, không thấy ngoài trời lạnh lắm sao? Nào, tay anh chắc tê cứng rồi hả?”. “Đừng chạm vào anh!”. Anh bỗng nhiên to tiếng. “Sao thế?”. Tôi dè chừng hỏi. “Sao cái gì? Em đi đâu, với ai? Muộn thế này mới về? Có nhiều chuyện nói với nhau quá nhỉ?”. “Với ai? Sao anh lại to tiếng thế? Em ở cạnh người mà em nên ở cạnh!”. “Em nên ở cạnh anh!”. “Anh đừng có nói năng vô lý!”. “Em thật nông cạn, em đi theo trai dễ quá nhỉ. Anh không có ô tô, còn nó có xe phải không? Vừa nãy anh thấy em nhảy xuống từ một chiếc ô tô, anhnhìn thấy nó rồi!”. “Anh nói linh tinh gì vậy? Cậu ấy là bạn cũ của em! Là bạn thời thơ ấu!”. “Bạn thời thơ ấu? Bạn thơ ấu ở đâu ra? Tại sao chưa nghe nhắc tới bao giờ?”. “Em không cần phải nói mọi thứ cho anh!”. Tôi rất phẫn nộ, quay người chạylên nhà. Người gì mà cáu giận vô lý, đúng là không chịu đựng nổi! “Vu Bắc Bắc, đứng lại! Nếu em còn đi lên, thì chúng ta kết thúc!”. “Kết thúc?”. Anh đang nói gì vậy, chúng tôi sẽ kết thúc sao? Tôi quay đầu lại nói: “Em nói lại nhé, cậu ấy chỉ là bạn thời thơ ấu của em, bố mẹ em và bố mẹcậu ấy đều đã từng ở trong binh đoàn Tân Cương, hơn nữa, từ ngày ở trong bụng mẹ thì chúng em đã quen nhau rồi! Chúng em có chụp một bức ảnhchung, đó là cậu bạn đầu tiên em chụp ảnh cùng, sau khi mười hai tuổithì chúng em không gặp nhau nữa. Cậu ấy biết em ở Bắc Kinh nên tới thăm, anh hiểu chưa?”. “Xin lỗi”. Anh nói nhỏ. “Hừm”. Tôi thở dài: “Anh ấy mà, đúng là đồ ghen tuông, thật hết thuốc chữa!”. Tôi quay người lại, chúng tôi chỉ cách nhau có gang tấc, sau đó lại ôm chặt lấy nhau, các ngón tay đan vào nhau. Anh dắt tay tôi đi dạo trong vườntrường, tuyết rơi nhỏ, trời rất lạnh, nhưng chúng tôi không thấy lạnh.Cãi nhau xong chúng tôi càng thấy yêu nhau hơn, anh yêu tôi nên mới ghen đấy chứ. “Em sẽ không yêu cậu ấy chứ?”. Anh hỏi. “Nóigì thế!”. Tôi trừng mắt nhìn anh: “Chúng em là chiến hữu, ngày trước thế mà bây giờ cũng thế. Em nói với cậu ấy rằng em có bạn trai rồi, cậu ấycòn nói lúc nào sẽ mời anh đi uống rượu cơ”. “Cậu ấy giàu lắm à?”. “Ừ, giàu lắm, ít nhất là bố cậu ấy giàu, nhiều nhà lắm”. “Em có thấy rung động không?”. Tôi giằng tay anh ra rồi bỏ chạy, anh đuổi theo, chúng tôi cứ đuổi nhautrên mặt đất đầy tuyết. Tôi bị trượt chân ngã nhào, anh ập lên trênngười tôi, sau đó hôn tôi rất sâu. Tôi đẩy anh ra, đẩy anh chàng nhỏnhen ấy ra. “Thôi thôi, anh không hỏi nữa, chỉ vì anh ghen thôi”. “Sao anh biết em đi cùng cậu ấy? Em định lần sau gặp nhau sẽ nói với anh”. “Khả Liên nói cho anh đấy, lẽ ra anh đi về rồi, nhưng cô ấy gọi điện nói em ở cạnh một anh chàng đẹp trai, anh liền quay lại chờ trước ký túc củaem”. “Khả Liên?”. Tôi không ngờ nó lại làm thế. Tôi nói vớiGiang Nam, khi tôi nhìn thấy Khả Liên ở Hậu Hải, có gọi nó nhưng nókhông thèm để ý tới tôi. “Sao nó lại biết số điện thoại của anh?”. Tôi hỏi, lần này là tôi ghen. “À, cô ấy đến trường tìm anh vài lần, hỏi số điện thoại của anh, anh ngại quá đành phải đưa”. Hay cho câu “ngại quá phải đưa!”. Lông mày tôi dựng đứng lên: “Cô ấy cònđến tìm anh khi nào? Tại sao anh không nói cho em biết?”. “Bí Ngô tìm em, em cũng có nói cho anh đâu?”. “Em định khi về sẽ nói với anh!”. “Ai biết được là khi về em có nói với anh hay không?”. Anh hỏi lại tôi. Thế là chúng tôi lại cãi nhau, tôi tức vì Khả Liên, còn anh tức vì Bí Ngô,chẳng ai nhường ai, ai cũng cho là mình đúng. Cuối cùng, chúng tôi cãinhau khiến tôi khóc lu loa lên, tôi nói: “Sở Giang Nam, anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh một phút nào nữa!”. Anh quay đầu bỏ đi. Còn tôi ngồi trên nền tuyết và khóc rất to. Tối nay thật chẳng ra gì! Tôi tắt di động, đi lang thang trên phố một mình. Tôi mệt mỏi quá, anh đãlừa tôi, Khả Liên đi tìm anh mà anh không nói cho tôi biết. Anh định làm gì? Đồ bắt cá hai tay. Chắc hẳn là anh cũng thích Khả Liên! Tôi không biết đi về đâu, cứ đi bạt mạng. Trời lạnh quá, gió táp vào mặtkhiến nước mắt khô cong, đau xót quá, tôi nghĩ, tôi hận anh nhiều hơn cả yêu anh! Tôi không thể tha thứ cho anh! Tôi đi suốt hai tiếng liền, mệt mỏi đến kiệt sức, đi tới phố Trường An. Phố Trường Angiữa đêm thật quyến rũ, trong màn tuyết, phố Trường An vừa thê lương vừa bi tráng, những bi thương như chảy thành sông thành suối. Tôi muốnkhóc, nhưng không khóc được, tôi mở di động một cách vô thức để xem giờ, thì phát hiện một tin nhắn của anh: “Anh sai rồi anh sai rồi, em về đi! Em đang ở đâu thế? Ở đâu thế? Đừng để bị lạnh nhé, em gầy quá, lạikhông biết đường, Vu Bắc Bắc của anh, em làm anh lo lắm!”. Rồi điện thoại kêu, tôi không nghe, và anh gọi lại mãi. Tôi nghe. Anh nói: “Nếu em không nói em đang ở đâu, anh sẽ để xe đâm chết!”. Tôi khóc, tôi không nỡ để anh bị đâm, tôi nói: “Em ở phố Trường An, gần Tân Hoa Môn”. “Vậy không được đi đâu cả, chờ anh đấy!”. Nửa tiếng sau, Sở Giang Nam lao tới. Chúng tôi nhìn nhau, bỗng anh cười phá lên, vừa cười vừa kéo tôi vào lòng: “Vu Bắc Bắc à, từ giây phút này trở đi, anh tuyên bố, anh chính thức yêuem! Hơn nữa, anh sẽ chịu trách nhiệm cả đời với em, anh cũng yêu cầu emphải chịu trách nhiệm với anh! Em xem này, em bắt nạt anh quá, anh suýtbị xe đâm chết đấy!”. Tôi dùng nắm đấm đấm anh: “Đánh chết anh đi, em chỉ muốn đánh chết anh!”. Chúng tôi lại hôn nhau nhẹ nhàng, dường như không có cảm giác nữa, vì môi đã bị tê cứng cả. Phố Trường An ơi, xin phố hãy nhớ rằng, vào năm hai mươi tuổi, tôi đã từng, đã từng yêu anh như thế này đây! 5 Tôi ốm, sốt vì nhiễm lạnh cả đêm, sốt tới gần bốn mươi độ. Sở Giang Nam ở bên cạnh tôi suốt, mua cả gừng và đường đỏ. Anh nói: “Mẹ anh bảo cách này còn tốt hơn cả thuốc hạ sốt!”. Anh cầm tay tôi mãi không rời, anh rất hối hận vì hành động tối qua củamình. Tôi không ngờ, khi Giang Nam đang đắp túi chườm đá cho tôi, thì Bí Ngô tới. Hai người gặp nhau lần đầu tiên. Bí Ngô hóm hỉnh đùa: “Đây là em rể tương lai của tớ à? Nhìn là thấy hai người có mặt phu thê đó”. Cậu ta thông minh từ bé, lại còn bốc phét một tấc đến giời. Sở Giang Namcười, tôi cũng cười, chúng tôi nắm chặt tay nhau. Cái cậu Bí Ngô này,đâu biết được tôi ốm thế này là do cậu ta mà ra, nếu không phải do cậuta, thì liệu Sở Giang Nam có ghen không? Sở Giang Nam cũng trả lời cậu ta một cách hài hước: “Nghe nói hai người là bạn thơ ấu, là thanh mai trúc mã, tôi mới là kẻ thứ ba chen vào”. Tôi cười, tôi hy vọng những người đàn ông thích tôi có thể ở cạnh nhau mộtcách hòa bình, hai người họ, một người là người yêu tôi, một người làanh em của tôi, bây giờ đã ngưng chiến rồi, thật may. Sau đó BíNgô vẫn tới thăm tôi, nhưng luôn mang bạn gái tới, hôm thì là một côtrang điểm xinh đẹp, hôm thì là một cô lắm mồm, hôm thì là một cô imlặng rụt rè, những cô gái quanh Bí Ngô mỗi hôm một kiểu. Sở Giang Namnói, cậu ta đúng là một kẻ đào hoa. Tôi cũng phụ họa theo: “Ừ, từ bé cậu ta đã viết thư tình cho con gái rồi, nhưng chưa từng viết cho em, cậu ta luôn gọi em là Khoai Tây, anh thấy em có giống không?”. Sở Giang Nam trả lời: “Có, cách nhìn của anh hùng trong thiên hạ đều giống nhau mà”. Tôi lại đánh anh, chúng tôi đùa giỡn nhau vui vẻ đón mùa xuân tới. Dù gió xuân ở Bắc Kinh rất lớn, nhưng hoa nở tưng bừng, ở đâu cũng một màu xanh tươi, màu xanh đó tràn đầy sức sống, như đang nhỏ từng giọt nướccủa sự sống vào tim người. Những bài hát của Sở Giang Nam ngàycàng hay. Anh tự viết nhạc và tự hát, cuối tuần đi hát ở bar, lúc nàotrong đầu cũng có ý định thôi học. Tôi luôn khuyên anh, nhưng anh nói: “Chịu thôi, đi học chán lắm, anh học có vào đâu? Lão Lang[1] cũng thôi họcgiữa chừng đó, em xem sau đó người ta phất lên thế nào!”. [1] Một ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc. “Có mấy người được như Lão Lang đâu?”. Tôi nói: “Anh đừng giở trò nữa!”. “Em thật bảo thủ! Anh không chịu được hệ thống giáo dục của Trung Quốc,thật máy móc cứng nhắc, sớm muộn gì cũng chết ngạt thôi! Anh không muốnđi học nữa”. “Nhưng phải học đại học chứ!”. Tôi một mực khuyênanh, nhưng tôi có cảm giác, cái anh chàng ngỗ nghịch này sớm muộn gìcũng bỏ học thôi. Anh nói anh có bản tính hoang dại, cuộc sống đơn điệucủa đại học không phù hợp với anh, anh muốn lập một ban nhạc của mình,giống như ban nhạc “Không giờ”, đi hát khắp nơi, hát nhạc của chínhmình. Thực ra Khả Liên cũng có cách nghĩ y hệt, nó từng nói vớitôi, nó muốn lập một ban nhạc của mình, nhưng tôi không thể nói với SởGiang Nam điều này, nếu không họ lại làm chung với nhau. Tôi sợ họ ởcạnh nhau. Họ đã dám giấu tôi việc gặp nhau, thế thì việc lập ban nhạchoàn toàn là một lý do hợp lý. Có lẽ mỗi người đều có một bí mật riêng, giống như bí mật giữa tôi và Sách Nhan cũng là điều tôi khôngthể nói ra, tôi sẽ giấu trong tim mình mãi mãi. Đúng, tôi không thể nóira, tôi sợ làm tổn thương Sở Giang Nam, đương nhiên cũng sẽ làm tổnthương Sách Nhan. Vì tôi nhận ra, Sách Nhan thích tôi thật lòng. Khi mùa xuân tới, Sách Nhan mời mọi người đến khu 798. Tôi chưa từng tới đây lần nào, khu này rất nổi tiếng, là đại diện chotrường phái tiên phong trong nước, nhiều nhà nghệ thuật có tên tuổi đặtvăn phòng ở đây, một công xưởng lớn bị bỏ phế tự nó đã là đường viền của nghệ thuật rồi, Sách Nhan cũng có phòng làm việc ở đây. Lần này, chị ta lại tổ chức một bữa tiệc chiều, mời Sở Giang Nam đến hát. Chiều mùa xuân, gió nhẹ, hương hoa lan tỏa theo không khí. Chúng tôi đi trong khu 798, có một vài người nước ngoài đi lướt qua, mùa xuân tới sớm, cócô gái mặc váy hai dây và tất chân đi qua tôi, chúng tôi đi tới phòng vẽ của Sách Nhan. Nền đất xi măng, trên tường có dòng chữ: “Đừngbao giờ quên đấu tranh giai cấp”, nhắc nhở đây vốn là một công xưởngquân đội, bây giờ, nó đang vênh vang triển lãm tranh của Sách Nhan. Tôi thấy Sách Nhan giống y hệt Frida của Mexico, cảm giác mãnh liệt đó lạitới. Chị ta mặc một chiếc quần màu xanh đậm như không bao giờ phai, tócbúi lên, cổ đeo đầy vòng, hình như toàn là vòng từ Tân Cương mang về.Tay chị ta đeo một chiếc vòng bạc thô, rất to, đẹp một cách hoang dã. “Chị ấy đẹp quá!”. Sở Giang Nam nói. “Vâng, đẹp thật”. Trong phòng nhiều người lắm, mọi người đang nâng ly, xem tranh, chào hỏi lẫnnhau. Tôi cầm một ly nước lọc, tôi phải giữ mình tỉnh táo, những ngườilàm nghệ thuật là hay điên điên lắm. Sở Giang Nam đang hát. Tôi nhìn anh cầm guitar, cúi đầu xuống, tất cả mọi người lặng thinh lắng nghe. Anh hát bài Kim chỉ nam: Ai vừa đi qua mà không để lại dấu chân Ai đã từng yêu, muốn quay về mà không có đèn soi Muốn tìm một bờ vai mới, hơi thở mới Một xuất phát mới mà không có Kim chỉ nam đưa lối Mục tiêu và phương hướng, đều đã mất theo em Phía Nam sẽ lại có lòng tin và niềm vui Tôi bay về phía Đông, bay về Tây, trời cũng thương tôi Rõ ràng tôi đã ra đi mà sao cứ loay hoay tới bây giờ Phía Đông đầy bụi, phía Tây tuyết bao vây thân tôi Người con gái này sẽ lại mở lòng Tình yêu ơi, em là kim chỉ nam của tôi Tôi im lặng lắng nghe, tôi biết, bài hát này là dành tặng tôi. Rất nhiều người say mê anh, nhưng anh chỉ yêu tôi, tôi nghĩ, mình là một cô gái hạnh phúc. Tôi phải yêu anh, sau này, nếu có bắt tôi giặt tất bẩn sau khi anh đi đábóng về tôi cũng giặt, sau này, bất cứ lúc nào anh muốn hôn tôi, tôi sẽđể cho anh hôn, sau này, anh có muốn thôi học, tôi cũng đồng ý, tôi sẽcho anh làm những việc anh muốn, đó là niềm vui vô bờ bến của tôi. Tôi thích cái không khí đầy sự thần bí này, khi tôi bóc một chiếc kẹo bạchà định ăn, tôi nhìn thấy một đôi tay. Tôi nghĩ, tôi đã quen với đôi tay này. Đôi tay đang vươn về phía để kẹo bạc hà. Đôi tay sơn móng đen, đeo ba chiếc vòng vàng, đó là một cảm giác, màu sắc và mùi vị quen thuộc. Tôi ngẩng đầu lên, tôi trông thấy nó. Là Khả Liên. Nó cũng ở đây. Sao nó lại ở đây? Chúng tôi nhìn nhau, tôi không giấu giếm sự kinh ngạc và cảm động, nhưng nóvẫn bình thản và lạnh lẽo nhìn tôi, rồi quay người bỏ đi. Sách Nhan đang vẫy tay với nó: “Khả Liên, lại đây đi!”. Hai người họ đứng cạnh nhau, đúng là một đôi tuyệt sắc, trong căn phòng treo đầy tranh, nhìnhọ vừa khác biệt lại vừa thu hút, trời ơi, sao lại thế? Tại sao tôi đitới đâu cũng gặp nó? Tại sao nó cứ xuất hiện như một u hồn bên cạnh tôi? Tại sao nó không buông tha tôi? Vì sao? Tôi kinh ngạc, rõ ràngSách Nhan dành cho nó tình cảm nồng nhiệt hơn cho tôi nhiều. Họ khôngrời nhau nửa bước, hai người con gái xinh đẹp, một người mặc kiểuBohemian, một người mặc như đàn ông, cả hai đều cao hơn mét bảy, hơnnữa, cơ thể của họ đẹp ma mị, thảo nào có nhiều ánh mắt đàn ông chìm đắm theo họ, ngay cả Sở Giang Nam cũng nhìn họ nhiều lần. Tim tôi đau xót. Chuyện gì thế này? Mọi người vẫn nói chuyện, bỗng nhiên, có người bắt đầu cởi quần áo, ánh mắt mọi người tụ lại trên người hắn ta. Là một nhà thơ xác thịt. Hắn cởi áo khoác trước, rồi cởi áo len, sau đó, lại cởi áo may ô, cuối cùng, cởi luôn cả quần lót. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân, tôi quay mặt đi, nhưng có nhiều người đang vỗ tay. Đây là màn biểu diễn body art đầu tiên của hôm nay. Tiếp đó, người ta đưa một con lợn tới. Hắn ta lấy kim tiêm con lợn, khiến con lợn không động đậy nữa. Hắn cạo sạchlông lợn, rồi viết ba chữ lên mình nó: Tôi yêu em. Mọi người lại vỗ tay. Tôi bình tĩnh đứng nhìn tất cả, Sách Nhan và Khả Liên đang giụi đầu vàonhau. Khả Liên cười một cách đưa đẩy, nụ cười này đã từng dành cho tôi,bây giờ thì chẳng liên quan gì tới tôi nữa. Tôi muốn về. Mọi thứ ở đây quá xa lạ với tôi, tôi không thích mọi việc diễn ra ở đây,thật giả tạo, còn tôi thích một tình yêu tinh khiết và thực tế, tôi chỉthích ở cạnh một mình Sở Giang Nam, cùng nhau ngắm mặt trời lặn, ăn mộtbát mì bò mà thôi. Sở Giang Nam không đồng ý đi về, vì còn phảibiểu diễn cho Sách Nhan, anh phải hát đến khuya mới xong, tối muộn còncó vũ hội nữa. “Vậy em về trước đây”. Tôi nói: “Em hơi mệt”. “Em không sao chứ?”. “Không sao, anh ở lại đi, em về đây!”. Tôi không chịu nổi nữa, tôi không muốn nhìn thấy sự lạnh nhạt của Sách Nhan và Khả Liên đối với tôi, giống như Khả Liên đã lôi kéo bọn con gái xalánh tôi trong giờ thể dục, cái cảm giác đó lại cuồn cuộn dâng lên. Chiều muộn, mưa bay bay, tôi cảm thấy cô đơn, thậm chí Sở Giang Nam cũng cách tôi thật xa xôi, tôi không biết đi về đâu nữa. Cuối tuần, người trênphố rất đông, đâu cũng là người. Điện thoại kêu, tôi tưởng là Sở Giang Nam. Tôi tưởng anh lo cho tôi, đang đuổi theo tôi. Tôi không nhìn người gọi, gọi tên anh: “Sở Giang Nam, Sở Giang Nam”. “Sở Giang Nam cái gì! Chỉ biết tới Sở Giang Nam của ấy mà quên cậu bạn thơấu này sao? Nói cho mà biết, ấy còn là vợ hứa hôn rồi của tớ đấy nhé,không chạy được đâu!”. Là Bí Ngô! Là cậu ta. “Rảnh không? Đi ăn tối, cho ấy gặp mấy người”. “Gặp ai?”. “Đến thì biết”. “Cũng được!”. Tôi đồng ý. Trong buổi tối cô đơn thế này, đi ăn cũng là một cách hay. Đẩy cánh cửa của hàng vịt quay, tôi nhìn thấy bốn khuôn mặt quen thuộc. Suýt nữa thì tôi khóc, là bố mẹ tôi và bố mẹ Bí Ngô. Đúng là một niềm vui bất ngờ. Tôi sà tới: “Bố mẹ đến lúc nào thế? Sao không nói trước với con một tiếng?”. Mẹ tôi cười: “Bí Ngô sắp xếp cả đấy, nó không cho bố mẹ nói với con, muốn cho con niềm vui bất ngờ, đây là trò nó vẫn chơi hồi bé mà!”. Tôi suýt không cầm được nước mắt. Mẹ tôi nói: “Gầy đi hở con?”. Bố nói: “Không gầy, nhưng hình như cao lên, đừng cao nữa nhé, cao quá không ai thèm đâu”. Bí Ngô tiếp lời: “Không ai thèm thì có cháu này, cháu phải chịu trách nhiệm chứ. Bác xem, hứahôn từ trong bụng mẹ cơ đấy, truyền thống như thế cơ mà, bây giờ lấy đâu ra người được hứa hôn từ lúc chưa đẻ ra nữa, đây gọi là đi trước thờiđại đó!”. “Linh tinh!”. Tôi lườm cậu ta. “Ấy lườm nhìn giống khoai tây ngày bé lắm!”. “Ấy mới là khoai lang!”. Khoai tây với cả khoai lang! Bố mẹ Bí Ngô cười, cậu ta cũng nhìn tôi cười,tôi nhìn qua thì thấy bố mẹ Bí Ngô chẳng già đi tẹo nào. Mẹ cậu ta ănmặc rất thời trang, nhìn hơi giống Dương Lan[2], còn bố Bí Ngô có thầnthái giống Trần Đạo Minh[3]. Trong bữa ăn, Bí Ngô mời rượu hết mọingười, tôi không biết uống, nhưng cũng mời bố mẹ Bí Ngô một ly. [2] Người dẫn chương trình nổi tiếng của Trung Quốc. [3] Diễn viên nổi tiếng Trung Quốc. “Có một ly”. Bí Ngô nói: “Vợ à, nào, uống với bố mẹ chúng mình đi!”. Tôi vừa thẹn vừa giận, nhưng bố mẹ Bí Ngô thì cười nói: “Thằng bé này, lắm trò nhỉ!”. Nhưng chẳng có ai phản đối. Tôi đành đứng dậy mời rượu, gọi là bố mẹ mình cũng đúng, Bí Ngô từ bé đã gọi thế mà. “Nếu Vu Bắc Bắc làm con dâu nhà này, hai nhà sẽ càng thân nhau hơn”. Mẹ Bí Ngô nói. Mặt tôi đỏ như gấc, tôi nói vội: “Cháu có bạn trai rồi ạ”. “Hả?”. Bố mẹ tôi bất ngờ: “Có bạn trai rồi? Bao giờ?”. Nhìn vẻ hoảng hốt của bố mẹ, tôi nói: “Rồi con sẽ nói rõ sau ạ, nhưng con có bạn trai rồi”. Bữa ăn bỗng chốc trầm xuống. Bố Bí Ngô phá vỡ không khí im lặng: “Có bạn trai rồi cũng tốt mà!”. Mọi người bắt đầu thi nhau kể chuyện cũ ngày xưa, đặc biệt là chuyện hồi ởTân Cương, họ nói chuyện rất vui. Tôi và Bí Ngô chỉ cắm mặt xuống ăncơm. Bí Ngô nói: “Ăn thịt nhé, gầy quá không xinh đâu, chẳng sexy đâu”. “Vớ vẩn!”. “Ấy nói câu này cả trăm lần rồi đấy nhé, cứ như là câu cửa miệng ấy. GiangNam nhà ấy không chê ấy gầy sao, nếu ấy là người yêu tớ, ít nhất cũngphải béo như Dương Quý Phi nhé, gầy quá ôm chẳng thích!”. “Vớ vẩn!”. Chúng tôi nói cùng lúc. Và cùng cười. Ăn cơm xong cùng đi hát, các bậc phụ huynh thì hát những bài cũ kỹ từ thập niên sáu mươi, bảy mươi, bài gì mà Cuộc đời mới của thập niên tám mươi, tôi với Bí Ngô chỉ hát bài của Châu Kiệt Luân, tối nay say quá nhưngcũng thân thiết quá, tôi cảm thấy được giải tỏa. Bố mẹ tôi ở nhà của BíNgô, nhà cậu ta là cả căn biệt thự to thừa thãi phòng ốc, tôi cũng theochân bố mẹ tới nhà cậu ta ở. Tôi và bố mẹ ở tầng một, còn Bí Ngô và bốmẹ cậu ta ở tầng hai, thế mà nhà cậu ta vẫn còn thừa bốn, năm phòngkhách ở tầng ba. “Khiếp sao mà kinh thế, giàu quá, chia bớt cho người khác đi”. Lại nghĩ tới căn nhà nhỏ trăm mét vuông của nhà chúng tôi, ôi, sự chênhlệch đến chết người, đều ở binh đoàn Tân Cương về, sao lại khác xa nhauthế? Nghe tôi kêu ca, mẹ tôi nói: “Nói ít thôi, nói đi, bạn trai ở đâu ra đấy?”. 6 Tôi kể lể xong, mẹ nói: “Cậu này không được”. “Sao lại không ạ?”. “Đừng có đi theo mấy thằng hát hò, mẹ không thích văn nghệ sĩ, bọn nó chỉbiết lăng nhăng, có mới nới cũ, không chung thủy”. Mẹ tôi dùng cả mộtloạt từ khủng khiếp. “Không, anh ấy không thế đâu! Anh ấy tốt lắm mẹ ạ!”. “Con cứ chờ xem, dù sao mẹ cũng không thích ca sĩ, mẹ thấy Bí Ngô rất tốt,hơn nữa, còn có bố mẹ tốt thế này, mặt nào cũng được! Nói kiểu thực tếhơn nhỉ, con xem, nhà người ta có điều kiện, còn cái cậu Sở Giang Namkia của con, chắc vẫn còn ở tứ hợp viện với cả một tập đoàn người ấy”. “Mẹ thực tế quá đấy!”. Tôi quay người: “Không nói nữa, tình yêu sao mà đođược bằng vật chất với tiền bạc! Con thích anh ấy, không ai thay thếđược đâu!”. Điện thoại kêu. Là Sở Giang Nam. “Em đang ở đâu? Bọn anh xong rồi, anh đang đi tìm em, có mấy việc muốn nói”. “Em đang ở nhà Bí Ngô”. “Cái gì? Em ở đấy làm gì?”. “Bố mẹ em tới và ở nhà cậu ấy, em ở cùng bố mẹ”. “Hiểu rồi”. Anh dập máy, giọng nói có chút thất vọng. Rồi có tin nhắn tới: “Anh không thích em ở nhà cậu ta”. Tôi cũng cáu: “Đây không phải việc thích hay không, bố mẹ em chơi với bố mẹ cậu ấy, em phải ở!”. Tôi không nói cho anh biết việc xảy ra ở nhà hàng, kẻo anh càng giận hơn. “Có phải em thích ở nhà to lắm không?”. Anh lại nhắn tin. “Anh đừng dở hơi!”. Tôi trả lời. “Anh thế đấy. Chào!”. Tôi gọi cho anh, anh tắt máy. Thật chẳng ra làm sao, cái anh này, quá đángthế! Tự nhiên vô cớ đi giận dỗi, tôi bực anh, bực anh, bực quá đi mất! Suốt đêm không ngủ được, ngày hôm sau, Bí Ngô lái xe, cả nhà đi chơi TrườngThành và Cố Cung. Bí Ngô rất vui, chạy tới chạy lui, chứ không như tôi,mặt mũi buồn rười rượi, ở Trường Thành, tôi nhớ đến Sở Giang Nam. Gặp anh ở Trường Thành. Nụ hôn đầu tiên, cũng ở Trường Thành. Trường Thành ơi! Trường Thành! Tình yêu của tôi đều gắn chặt với Trường Thành và phố Trường An, cả Bắc Kinh này hình như đều được nhuộm bởi ánh sáng tình yêu của tôi. Tôi nhắn tin cho Sở Giang Nam từ Trường Thành: “Anh yêu, em đang ở Trường Thành, em nhớ anh”. Anh cũng trả lời ngay: “Anh cũng nhớ em. Thứ lỗi cho anh đã ghen, anh hiểu, em phải ở cạnh bố mẹ em, cũng là bố mẹ vợ tương lai của anh”. Cuối cùng tôi cũng cười. Những người đang yêu nhau, một tin nhắn cũng đủ làm nhau tức giận, nhưng mộttin nhắn cũng đủ hóa giải mọi giận dỗi ra thành nước. Hôm nay đi chơi vui nhưng mà mệt. Bố mẹ tôi sợ làm phiền nhà Bí Ngô, ngày thứ bađã định về. Họ ra sức giữ khách, nhưng bố mẹ tôi nói phải về đi làm, sau đó mẹ tôi bảo tôi đi mua vé tàu, tôi đồng ý. Tôi vừa định đimua vé thì Bí Ngô chạy vào, rồi nói nhỏ vào tai tôi: “Đặt xong hai vémáy bay rồi nhé, tớ cũng được việc phết nhỉ!”. Tôi nhìn cậu ta rất cảm động, muốn nói gì cũng bị cậu ta ngăn lại: “Đừng, tớ sợ mọi người lại khen, khen là tớ ngượng run cả người đấy”. Ôi, cái cậu chàng này! Sau khi tiễn bố mẹ về, người tôi muốn gặp nhất là Sở Giang Nam. Tôi nhắn cho anh: “Muốn gặp anh”. Chỉ có ba chữ. Còn anh trả lời: “Yes madam”. *** Dưới cây hoa anh đào tháng năm. Tôi và Sở Giang Nam. Chúng tôi bần thần nhìn nhau tới năm phút, anh thở dài: “Sao anh lại yêu em nhiều quá! Yêu đến đau cả người”. Tôi nói: “Anh yêu, anh sắp thành nhà thơ rồi đấy, em thì yêu đến run cả người”. “Nói cho em một bí mật”. “Sao thế?”. “Về Khả Liên”. Lòng tôi bỗng thảng thốt, tại sao cứ nhắc tới người đó là tôi lại thấy đaulòng quá thể? Giống như nó đã đâm một nhát vào tim tôi. “Khả Liên…”. “Anh nói đi”. “Sách Nhan…”. “Sao lại nói tới Sách Nhan? Cuối cùng anh nói về Khả Liên hay nói về Sách Nhan?”. “Khả Liên và Sách Nhan”. Não tôi lùng bùng, Khả Liên và Sách Nhan, tôi hiểu rồi, hiểu rồi! Trời ơi, sao lại thế được! “Em có biết không? Sau khi em đi khỏi, đến giữa đêm, mọi người đều say. Anh đi vào một phòng khác của Sách Nhan để lấy đồ, thấy hai người họ đanghôn nhau, là nụ hôn của hai người đang yêu nhau”. “Trời ơi!”. “Sao họ lại quen nhau?” “Quen qua anh”. “Quen qua anh?”. “Anh đã từng kể với em, Khả Liên đã tìm gặp anh mấy lần. Có lần, Sách Nhancũng tới tìm anh, nhờ anh đi diễn cho một người anh em, đúng lúc KhảLiên ở đó. Hai người họ gặp nhau, anh cảm thấy có gì đó không ổn, vì ánh mắt họ nhìn nhau như có lửa điện, em hiểu không? Giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy em”. “Em hiểu rồi. Mà không, em không hiểu”. Tôilắp bắp, lòng tôi rối ren, Khả Liên và Sách Nhan yêu nhau, họ yêu nhau,yêu nhau say đắm, lòng tôi dậy lên một nỗi buồn man mác, lẽ nào yêu làsự đồng cảm của hai linh hồn? Tôi có lý do gì để phản đối họ chứ? Không có. Vậy thì, để yên cho họ yêu nhau đi. Chỉ cần yêu thật lòng là được. Vì tôi biết rõ Khả Liên, biết sự lạnh lùng và kiêu kỳ của Khả Liên. KhảLiên là một người cô độc, lại quá thanh cao và tự yêu bản thân, nên rấtdễ cô đơn, chỉ cần nó hạnh phúc thì sự lựa chọn nào cũng được. Sở Giang Nam đưa cho tôi một gói trà mới: “Này, bà ngoại gửi Bích Loa Xuân cho em đấy, bà bảo em thích uống, đây là trà mới, trà Minh Tiền đấy”. “Thích chứ!”. Tôi nói: “Đương nhiên là thích!”. “Sau này, năm nào cũng gửi cho em”. “Nếu như bà…”. Tôi không dám nói hết câu, vì cảm thấy không may mắn. “Nếu mà bà hai năm mươi phải không?”. Giang Nam nói: “Thế thì anh gửi, vì em thích mà”. “Nếu như anh…”. Tôi lập tức tự tát mình: “Phỉ phui cái mồm”. “Em muốn nói nếu anh chết đi chứ gì? Không sao, ai chả có lúc chết, nếu anh chết, anh vẫn sẽ cho em uống trà Minh Tiền Bích Loa Xuân”. “Vớ vẩn! Trêu anh thôi, em chỉ mong anh mãi mãi không bao giờ già và chết, mà sống thật lâu”. “Thế thì em phải ở với anh thật lâu, con cái mình thành đàn thành lũ, tớikhi mình già mà không nhận ra nhau nữa, nhưng vẫn đòi hôn nhau”. “Dê quá!”. “Anh dê đấy!”. Anh lại kéo tôi vào lòng, rồi hôn tôi rất sâu, tôi còn ngửi thấy vị trà bạc hà trong miệng anh. Mùa xuân này thật đẹp và thấm đẫm tình yêu, mọi thứ đều hoàn hảo. Sở Giang Nam nói: “Anh định tham gia một cuộc thi, nhưng sẽ phải bỏ lỡ việc học một thời gian, sợ sau đó không theo kịp”. Tôi hiểu ý anh, anh lại muốn bỏ học để tập trung đi hát. “Cũng được”. Tôi nói: “Nếu như anh đã quyết định như thế, thì em ủng hộ”. “Thật sao? Trời ơi, chỉ cần em đồng ý, ai phản đối cũng không quan trọng nữa. Em yêu, anh biết mà, em không giống bọn họ, em sẽ đứng về phía anh. Anh sinh ra là để dành cho em mà, là để dành cho âm nhạc nữa. Anh khôngthích thứ nhạc thị trường, anh phải làm ra âm nhạc của chính mình!”. Kết thúc năm nhất thì Sở Giang Nam bỏ học. Anh tập trung vào âm nhạc, thuê một căn phòng dưới mặt đất để viết nhạc vàhát, thu nhập lúc thấp lúc cao. Tiền nhiều thì chúng tôi đi ăn hàng,không tiền thì tôi lại úp mì gói cho anh. Có tình yêu thì mọi thứ đềulung linh cả. Mỗi khi tôi bước vào phòng, anh toàn ôm chặt lấy tôi, rồinói: “Em có biết anh nhớ em ở đâu không, Tiểu Bắc?”. “Nhớ ở đâu?”. “Đâu cũng nhớ, từ trên xuống dưới, nhớ hết cả lượt”. Sau khi bỏ học, chúng tôi càng có nhiều thời gian ở cạnh nhau. Anh thuê căn phòng dưới tầng hầm gần trường tôi vì tiền thuê nhà trên mặt đất quáđắt, anh nói: “Tiết kiệm chút tiền để mua mỹ phẩm cho em, anh biết em thích làm đẹp mà”. Bố mẹ vẫn không biết anh bỏ học, nếu không chắc chắn sẽ làm loạn lên. Còn tôi thì thấy, tình yêu không vì việc đó mà trở nên nhạt nhẽo, thậm chícàng ngày càng lung linh sắc màu. Đi học mà đầu óc tôi như trên mây,trong đầu chỉ có anh, tôi nghĩ, tôi đúng là một con đại ngốc, rời khỏianh một phút thôi là không chịu nổi rồi. Sở Giang Nam ơi là Sở Giang Nam, toàn là anh gây ra, toàn là anh hại em thôi! Thậm chí, mùa hè đầu tiên tôi chỉ về Hàng Châu một tuần, sau đó lấy lý do đi làm thêm ở Bắc Kinh để quay lại với anh. Không được ở trong trường nữa, Sở Giang Nam nói: “Hay là em đến ở với anh?”. Tôi hơi do dự nói: “Không được đâu!”. “Em yên tâm, anh không phải đồ dê xồm, anh chỉ sợ em làm hại anh thôi”. “Cũng được”. Tôi nói: “Nhưng mà phải nói trước, nước sông không phạm nướcgiếng, nếu không, em sẽ chiến đấu, em với Khả Liên đều học Taekwondođấy”. Ôi, tôi cứ hay vô tình nhắc tới Khả Liên. Khoảng thời gian đã trôi qua giống như những hạt sương bạc vương vãi trên mặt đất, không biết đã chiếu sáng lại những hồi ức xưa cũ từ bao giờ. Vậy là mùa hè đầu tiên thời sinh viên, tôi đã ở trong căn phòng dưới mặt đất với Sở Giang Nam. Trong hầm có thêm một chiếc giường, tôi phía Đông, anh phía Tây. Tôi mua thêm nhiều vật dụng, còn mua cả khí hóa lỏng, tôi nói, em phải làmchủ bếp, sẽ tự tay cơm nước cho anh, tóm lại, em với anh sẽ sống như vợchồng với nhau. Sở Giang Nam khen tôi: “Ngoan thế!”. Chúng tôi lại nhìn nhau say đắm, sau đó cười rất xảo quyệt. Tôi biết, cuộc sống đầy giằng co lý trí của tôi và Sở Giang Nam sắp bắt đầu. Thử nghĩ coi, nam nữ cùng ở chung một phòng cả tháng trời. Hơn nữa, chúngtôi đâu phải cặp nam nữ bình thường, chúng tôi là một cặp đang yêu nhauđắm đuối. “Khó ơi là khó”. Giang Nam hát: “Khó như lên trời”. Tôi nhìn anh, cũng hát: “Khó gì mà khó, hãy học chị Giang[1], đánh chết cũng không nói, đánh chết cũng không theo”. [1] Một anh hùng liệt sĩ của Hồng quân Trung Quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]