Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, “vứt bỏ” quấn quanh hai chữ này lờ mờ mang theo sự bất đắc dĩ, giống như là uất ức lên án cô vô tình.
Chua xót ngập tràn, trong lòng cô vô cùng khó chịu, hàm răng trong vô thức mà cắn chặt môi, Hứa Lan Thanh hoảng hốt mà quay mặt đi, âm thầm muốn rút tay mình ra khỏi tay anh.
Nhưng anh giữ quá chặt.
Càng siết chặt, nỗi đau bên trong càng mãnh liệt hơn, như là đang cứa vào cô, khiến cô không tự chủ được mà muốn rơi lệ.
“Anh cho rằng…” Cô không nhìn anh, giọng nói run rẩy, trong đầu hỗn loạn “Tôi sẽ tin anh sao? Úc….”
Lòng bàn tay ấm áp chợt dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, cơ thể Hứa Lan Thanh hơi cứng đờ.
“Năm đó trước khi em rời đi, chúng ta chiến tranh lạnh, em không để anh chạm vào em, đối với anh lạnh lùng, khi đó thái độ anh cũng không tốt.” Úc Tuỳ nhìn cô: “Sau đó anh có việc phải rời khỏi thành phố Tây vài ngày, khi trở về đã không thấy em đâu.”
Năm đó anh không nghĩ đến, mọi chuyện đều được sáng tỏ vào tối hôm qua.
“Đường Vũ.” Nhạy bén nhận thấy sự kháng cự của cô, môi mỏng thoáng câu nhẹ lên, trong mắt đều là bất đắc dĩ
“Lúc trước chiến tranh lạnh, em đã nhìn thấy cô ta “thân mật” nói chuyện với anh, phải không?”
Đường Vũ chính là cái bóng mà hôm qua cô đã nhìn thấy kia, ngón tay vô thức nắm chặt, cánh môi mấp máy, tim đập cực nhanh, nhưng cô không nói gì.
“Em cho rằng anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-buong-tay-anh/906843/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.