Note: Tên chương nhà tự đặt!
Bầu trời ngày càng ảm đạm và u ám.
Bốn mắt đối diện nhau, ánh mắt và vẻ mặt anh cũng như bầu trời kia vậy, giọng càng thêm áp chế và lạnh lùng: “Lan Thanh, lại đây với anh”
Trái tim Hứa Lan Thanh đột nhiên run lên.
Giây tiếp theo, như là có dòng nước vỡ ra ập đến cô, khiến trái tim cô bị nuốt chửng, ê ẩm, khó chịu đến mức không cách nào hình dung.
Uất ức, kháng cự, oán hận và cả những cảm xúc khác hợp lại tấn công cô, bao lấy cô đến không kẽ hở, hô hấp dần trở nên khó khăn, cô cực lực mà kìm nén.
“Chúng ta đi thôi!” Đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay in ra dấu vết, không muốn nhìn anh, Hứa Lan Thanh chỉ khẽ thì thầm với Bùi Diên.
Bùi Diên nắm nhẹ cổ tay cô.
Cô ngước mắt lên, trong mắt rõ ràng cảm nhận được ý lạnh và sự tức giận quét tới anh.
Bùi Diên cười cười, dùng âm lượng chỉ có thể cho bọn họ nghe mà nói với cô: “Trốn tránh không phải cách để giải quyết vấn đề, nếu anh ấy đã đến tìm đến tận đây, sao lại không giải quyết mọi chuyện đi?”
Hô hấp Hứa Lan Thanh ngưng trệ, cô mở miệng muốn từ chối.
“Yên tâm, anh vẫn luôn đứng ở bên này.” Bùi Diên nói xong thì buông tay cô ra, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hung ác nham hiểm rất rõ ràng của Úc Tuỳ rồi gật nhẹ xem như chào hỏi.
Hứa Lan Thanh không chút suy nghĩ mà bắt lấy tay anh, hơi thở dồn dập, đáy chợt loé tia hoảng loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-buong-tay-anh/906842/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.