Ngón tay thon dài của anh vén lọn tóc lòa xòa trên trán qua một bên giúp cô, anh thuận theo cô dịu giọng dụ dỗ: “Bí mật gì vậy?”
“Bí mật chính là…..” Hơi thở có chút hỗn loạn, cô khẽ cắn môi, Tang Nhược bỗng nhiên bật cười, cô ngoắc ngón tay về phía anh: “Anh lại gần chút nữa đi.”
Hạ Cảnh Tây bật cười, ghé sát tai cô như cô mong muốn.
Trong giây tiếp theo, đôi môi mềm mại và ẩm ướt của cô cọ vào mặt anh, cô nghiêng đầu lại, đôi môi ấm áp mang theo hơi rượu phả vào tai và quai hàm của anh, làm anh ngứa ngáy và run rẩy.
Đôi mắt của Hạ Cảnh Tây tối sầm lại.
Bất chợt, vành tai anh bị ngậm lấy, đầu lưỡi cô không chút kiêng dè đảo qua đảo lại rồi rời đi, tiếp theo cô cố ý gần lên hướng lỗ tai thổi nhẹ, rồi cười ngạo nghễ đắc ý: “Không nói cho anh biết đâu.”
Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại, che đi sự cuộn trào mãnh liệt, anh tinh tường phát gác được cô cơ hồ muốn né tránh, anh nhanh chóng mở mắt ra ôm lấy khuôn mặt cô.
Nhìn thấy ánh mắt giả vờ vô tội của Tang Nhược, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô, cọ xát chóp mũi của cô, anh trầm giọng mở lời: “Anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
“Hạ Cảnh Tây…” Tang Nhược nũng nịu tỏ vẻ đáng thương, cô dẩu môi: “Em mệt quá, em cố ý kết thúc công việc sớm để trở về đón sinh nhật cùng anh, ngồi máy bay rất mệt, giờ em buồn ngủ quá.”
Hạ Cảnh Tây nhìn cô bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-buong-tay-anh/906817/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.