Đỗ Sâm nằm trên mặt đất, trước mắt anh ta là một màn sương màu đỏ sẫm như máu, tuy không thấy rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông kia như thế nào, nhưng anh ta vẫn cố gắng chau mày gật đầu, cái mạng nhỏ này của anh ta, xem ra đã tạm thời được bảo vệ.
******************************************
Sáng sớm, khi Tư Tư thức dậy, mới phát hiện ra Hà Dĩ Kiệt đã đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có hai người, cô và Nặc Nặc.
Thời điểm ngồi ở cạnh bàn ăn để ăn điểm tâm, cô còn đang suy nghĩ về chuyện đã xảy ra tối ngày hôm qua.
Trái lo phải nghĩ, cô nhiều lần lăn qua lộn lại, nhớ lại những lời chính mình đã nói ra, xác định những lời nói của mình cũng không tới mức quá mạo phạm, nên trong lòng cũng thấy an tâm trở lại.
Cô cũng không phải là người trong lòng chứa đựng những tâm tư ác độc lòng gì, cô cũng chỉ không muốn để cho chuyện này trở nên thay đổi thành quá phức tạp mà thôi. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Cô làm bạn với Nặc Nặc một thời gian, sau đó sẽ rời đi, tự cô sẽ trải qua cuộc sống tự do tự tại của mình. Còn an, anh nên làm gì, nên tiếp tụcsống cuộc sống của anh như thế nào, đối với cô cũng không có chút liên quan nào nữa rồi...
Cô không thích thú cái chuyện bị cuốn vào trong cuộc sống người khác như thế, những thứ đó đều không phải là điều mà cô muốn.
Cô cùng với Nặc Nặc ăn bữa ăn sáng, sau đó cô lại đưa Nặc Nặc đi chơi, hai người đi chơi thật vui vẻ, đi suốt cả ngày mới trở về. Hà Dĩ Kiệt vẫn như cũ, cũng chưa trở về nhà, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nặc Nặc muốn nhờ cô gọi điện thoại cho anh, anh như đang có chuyện gì đó quan trọng phải làm, nên cầu xin cô trước mắt giúp anh chăm sóc Nặc Nặc, sau đó vội vã cúp điện thoại.
Sau đó, trọn một tuần, Hà Dĩ Kiệt cũng không hề trở về nhà nữa.
Bởi vì Nặc Nặc đã có cô làm bạn, cũng có lẽ bởi vì hàng ngày, vào mỗi buổi tối đều có ba gọi điện thoại về chúc ngủ ngon, vì vậy cũng không hề khóc rống lên nữa. Hai người bọn họ sống biệt lập ở trong khu nhà biệt thự xinh xắn ở Hàng Châu, cho nên không biết, ở thành phố A đã nổi lên một cơn lốc xoáy không nhỏ.
Kể từ khi Đỗ Phương Phương và Hà Dĩ Kiệt hoàn toàn trở mặt với nhau, sức khỏe của Đỗ lão tướng quân càng ngày lại cảng trở nên kém hơn. Từ xưa tới nay, ở trên quan trường, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n chuyện người đi trà lạnh là điều không tránh khỏi. Khi sức khỏe của ông còn tốt cũng đã không thể ngăn cản được chuyện xảy ra sau này của nhà họ Đỗ, chứ đừng nói đến hiện tại, lúc này ông đã ốm yếu nhiều, mới đi được vài bước đường đã bắt đầu thở gấp.
Đỗ tiên sinh là người một say mê nghệ thuật không màng đến những chuyện đời thường. Đỗ phu nhân tính tình dịu dàng, sống vì chồng là chủ yếu, nên càng thêm không chống đỡ nổi cái nhà này. Vốn dĩ Đỗ lão tướng quân gửi gắm hy vọng vào Đỗ Phương Phương, chỉ một lòng mong đợi cô cùng Hà Dĩ Kiệt sinh ra một đứa con, để kế thừa sự nghiệp của nhà họ Đỗ, nhưng không ngờ lại chuyện xảy ra, cho tới bây giờ hai người lại còn làm cho ầm ĩ thành như vậy.
Đỗ Phương Phương lại nhất định không chịu ly hôn tái giá, chỉ có điều, cho dù là cô có bằng lòng chuyện tái giá đi nữa, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn sợ rằng giờ này việc lựa chọn được người tốt cũng đã không tới phiên cô nữa rồi.
Mấy vị chiến hữu cũ cũng đã đến thăm hỏi ông, vị kia ở trong Bộ Quốc Phòng cũng tự mình phái thư ký tới thăm hỏi ông, cũng có gửi tới ông mấy câu hỏi thăm động viên an ủi.
Tâm tình của Đỗ lão tướng quân có chuyển biến tốt, sức khỏe của ông cũng đã khá hơn một chút, đang định bảo Đỗ phu nhân gọi Đỗ Phương Phương về nhà.
Ai ngờ, khi gọi Đỗ phu nhân vào trong phòng, lại thấy đến đôi mắt của bà sưng đỏ một vùng. Đỗ lão tướng quân cho là Đỗ Phương Phương lại gây ra chuyển gì đó không hay, nhanh chóng nổi lên một trận ho dữ dội, khó khăn lắm mới ổn định lại được hô hấp trở lại, đã vội vội vàng vàng hỏi thăm.
Đỗ phu nhân định nói lại thôi, Đỗ lão tướng quân bị bị chọc tức phát giận, lúc này bà mới ngập ngừng nói ra thật tình sự việc. Thì ra là, Đỗ tiên sinh luôn luôn đam mê thú chơi đồ cổ, bất kể là của Trung quốc, của Châu Âu, là đồ sứ, dụng cụ gia đình, các bức họa cổ, đồ trang sức, bộ sách, quần áo, chỉ cần có lịch sử, thứ gì ông si mê.
Khoảng thời gian trước đây không lâu, ông được biết có một ông trùm đồ cổ từ nước Anh tới, nói là trong tay có một món đồ cổ, đã bị thất lạc trong cuộc chiến tám nước liên kết lại lật đổ nhà Minh, món đồ này ông ta đã mua được từ trong tay một người sưu tầm đồ cổ người Ý với giá khá cao. Đỗ tiên sinh vừa nghe thấy đã động lòng, sau khi cơm nước no nê, rốt cuộc ông cảm thấy phải nhanh chóng đến đó để ngắm nhìn một cái, nhưng vừa mới nhìn thấy ông đã mê luôn, cũng không thể quên được nữa.
Cũng chỉ là một loại khí cụ bằng đồng có niên đại từ trước đời Tần, đồ vật tuy không lớn, nhưng mà giá trị lại rất cao. Đối với món đồ cổ này, Đỗ tiên sinh đã tốn một thời gian để xem xét nghiên cứu, phân biệt thật giả, sau đó liền trả giá, phải tới mười vạn đô-la ông mới mua được.
Ai ngờ, ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu, món đồ cổ bằng đồng kia thì vẫn còn ở đó, dấu điểm chỉ in dấu trên bản thỏa thuận mua bán cũng còn ở đó rất êm đẹp. Chỉ có điều trên bản thỏa thuận giá cả, số tiền mười vạn Đô-la kia đã biến thành một trăm vạn, không có một chút dấu vết nào bị cướp hoặc bị sửa đổi. Thì ra là, đêm qua lúc say rượu, ông đã hoàn toàn không từng liếc mắt nhìn lên mục ghi số tiền ở trên y bản thỏa thuận mua bán kia...
Đỗ tiên sinh không giỏi thương thảo đúng như một con mọt sách, cho nên chỉ sau vài ba lời đã bị người ta đập trở lại, cũng mang được món đồ cổ bằng đồng cùng bản thỏa thuận mua bán về, chỉ khác là có thêm giấy vay nợ có dấu điểm chỉ đỏ chót trên đó, khóc không ra nước mắt, trở lại nhà.
Người nhà họ Đỗ tuy có người ra làm quan tuy có chút của nả, nhưng lại không buôn bán mấy, nếu nói vào thời điểm nhà họ Đỗ còn cường thịnh, số tiền kia, Đỗ tiên sinh còn có thể tìm ra được, nhưng những năm gần đây, nhà họ Đỗ ngày càng sa sút, ông lại si mê với thú chơi xa xỉ này, trong tay có lúc thừa tiền, nhưng cũng có lúc không tìm được một xu, có lúc gặp phải món đồ vô cùng yêu thích, trong đầu quay cuồng nghĩ mãi không ra, còn phải nhờ phu nhân mình giúp đỡ cho.
Đêm qua đã thỏa thuận là mười vạn đồng, đã là cực hạn của ông rồi, bây giờ lại có thêm mấy số 0, biến thành một trăm vạn, lại còn là đồng Đô-la nữa chứ, Đỗ tiên sinh chỉ cảm thấy trời cao cũng không đường chạy.
Nếu nói là đi kiện, làm sao lại có thể ném đi danh tiếng cả đời thanh bạch được chứ, huống chi, giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng như vậy, đồ ông đã cầm, dấu điểm chỉ ông cũng đã nhấn, giấy nợ do ông viết, hiện tại còn không chịu đưa tiền sao? Đạo lý này đi khắp thiên hạ có nói cũng không có ai nghe được...
Đỗ tiên sinh trải qua trận đả kích này, liền suy sụp không sao dậy nổi, cuối cùng không thể lừa gạt Đỗ phu nhân được nữa, đành phải nói lại việc này cho Đỗ phu nhân nghe. Đỗ phu nhân tính tình vốn nhu nhược, chỉ biết khóc, sau đó đành phải lấy số tiền riêng của mình đã gom góp suốt bao năm qua, cùng với một chút của hồi môn còn lại, mang ra cũng chỉ được hơn một nửa, bây giờ còn thiếu đến ba bốn mươi vạn nữa, quả thật bây giờ không biết phải làm thế nào để giải quyết được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]