“Dạ, thưa Đoàn tiên sinh, ngài khỏe chứ ạ?” Đỗ Sâm cố gắng giữ cho bản thân mình được bình tĩnh, chậm rãi tiến lên một bước, đứng ở trước mặt mấy người kia. 
Khóe môi Đoàn Phi Tà hơi mỉm cười, thân thể lại ngả về phía sau, lười biếng tựa vào trên ghế sa lon. Cố Lưu Tô ngồi xuống ở một bên, đuôi lông mày không khỏi hơi chau lại. Cô vừa mở miệng, nhưng tròng mắt cũng tựa như đã bốc lửa, khí thế bức người: “Hãy kể lại hết những điều gì mà anh đã biết và cả không biết, những điều mà anh dám nói và cả những điều không dám nói, tất cả phải kể lại đầy đủ từng chữ từng chữ thật rõ ràng cho bà cô đây nghe, rõ chưa!” 
Đỗ Sâm nghe thấy giọng điệu như áp bức người khác của cô như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lưu Tô, giữa lúc anh ta còn đang nhìn Cố Lưu Tô, trong nháy mắt, ánh mắt của Đoàn Phi Tà cũng vội vàng nhìn theo, lộ rõ sự vô cùng thích thú. 
“Cô ấy đã bảo cậu nói, cậu hãy ngoan ngoãn mà nói, dám có giấu giếm hoặc là gạt chúng ta dù chỉ một chữ, cũng đừng trách Đoàn Phi Tà tôi đây xuống tay không nhân nhượng.” 
Ở nơi này, anh luôn luôn đứng về phía cô, bất kể Lưu Tô nói gì, anh luôn là người thứ nhất nhảy ra ủng hộ cô vô điều kiện, bất kể là Lưu Tô có thô lỗ hay là dã man, dù là vô lễ hay là tùy hứng, anh hoàn toàn đều tiếp nhận vô điều kiện, trong tất cả mọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161694/chuong-95-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.