Đương nhiên Tương Tư đã nghe thấy những lời mà Hà Dĩ Kiệt vừa mới nói ra lúc nãy... Tuy trong bụng cô không muốn, nhưng cho dù có là đồ ngốc cô cũng nhìn ra chốn này là nơi nào, là nơi kẻ có tiền dùng vàng mua xuân! (Nghĩa đen: xuân: lạc thú, tình ái)
Về phần Hà Dĩ Kiệt nói chuyện dạy bảo... Tương Tư mấp máy môi, nhìn trộm nhìn Hà Dĩ Kiệt, chỉ thấy anh vẫn ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt trước sau như một không hề có biểu lộ gì, trong bụng cô thấy ngượng ngùng nhưng không nói ra được. Nỗi sợ hãi từ đáy lòng lan tràn ra khắp người, nhưng cô cũng chỉ kiên trì được một lúc, sau đó lúng túng thưa lên một tiếng rồi theo Châu tiểu thư đi về phía căn phòng cách vách.
Hai người bọn họ vừa đi vào phòng nghỉ ở bên cạnh, Hà Dĩ Kiệt liền ngước mắt lên nhìn về phía sáu cô gái trẻ tuổi đứng trước mặt nhưng cũng chưa nói một lời gì. Anh chậm rãi uống một ly trà, sau đó mới đứng dậy đi tới gần sáu cô gái đang đứng đứng trước mặt. Anh đứng cách các cô một bước với khoảng cách xa. Những cô gái kia đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, có người e lệ cúi đầu, có người can đảm ngẩng đầu đối mặt với anh, có người cười yếu ớt đầy vẻ quyến rũ, có người điềm đạm đáng yêu, quả thật là đủ loại sắc thái tình cảm đều được thể hiện ra hết ở trên gương mặt của các cô gái trẻ tuổi này.
"Đều là non nớt chứ hả?" Lúc nói chuyện Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161416/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.