Hà Dĩ Kiệt đã đi về phía trước vài bước, thấy cô vẫn còn đứng ở tại chỗ đôi mắt to mở tròn, bất giác anh buồn cười, đưa tay kéo cô đi: “Đi thôi, đứng thất thần ở đấy làm gì.”
Tương Tư bị anh kéo đi về phía trước, đoạn đường này đi xuyên qua dãy hành lang dài hơn 10m, nhưng lại không thấy một bóng người. Mãi cho đến đi đến trước đại sảnh, mới thấy có một người. Một cô gái tuổi còn trẻ mặc áo ngực màu đen váy ngắn đi tới, tướng mạo của cô cực kỳ xinh đẹp, đến ngay cả Tương Tư nhìn thấy mà không khỏi thầm tán thưởng. Đến khi cô gái mở miệng nói, Tương Tư càng cảm thấy trống ngực đập nhanh hơn. Từng câu từng chữ cô nói ra bằng thứ giọng phổ thông mang đậm chất Thượng Hải nghe rất êm tai, đầy quyến rũ. Bộ dạng cúi người khép mắt đầy vẻ phục tùng, chỉ khi đã nói xong một câu thì mới có thể ngước mắt lên nhìn một cái. Đôi mắt sáng hơi hiếng nhìn giống như làn nước Tây Hồ, đầy dịu dàng và mê người, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cô không hề cố ý, tựa như ngay từ nhỏ cô đã sống ở chỗ này vậy. Đôi mắt của Tương Tư mở to gần như không chớp, cứ nhìn mãi vào cô gái trẻ tuổi kia như vậy. Da thịt của cô tuyết trắng, khí chất siêu phàm, mái tóc dài đen nhánh được búi cao để lộ cái trán trơn bóng, xinh đẹp đến mức Tương Tư cảm thấy lòng mình cũng rung động.
”Hà tiên sinh, vẫn giống như lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161413/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.