Hai cổ tay cô bịbàn tay của người nào đó túm lấy cố định lên đỉnh đầu. Không biết anh đã lấy ở đâu ra một sợi dây thừng, hung hăng quấn từng vòng từng vòng ghìm chặt lấy cánh tay của cô lại...
Tương Tư kinh sợ, thấy cổtay bị anh cột vào rào chắn trên đầu giường cô hợt tỉnh táo lại, muốngiãy dụa giằng co. Không ngờ anh liếc nhìn cô một cái, cất tiếng cườilạnh, vung tay cho cô một cái bạt tai. Tương Tư bị anh đánh mặt nghiêng lệch sang một bên, tóc bay tán loạn xõa xuốngche khuất nửa mặt. Cô hất mái tóc lên, ngực thở phập phồng, con ngươimàu hổ phách sâu thẳm gắt gao nhìn thẳng vào anh: “Hà Dĩ Kiệt, anh là đồ biến thái...”
Câu nói còn chưa dứt, ngay lập tức anh lạicho cô một cái tát nữa vào mặt. Tương Tư cảm giác anh đã dùng một lựcrất lớn, cái tát làm trong đầu cô vang lên tiếng ong ong. Cô chợt nảy ra một ý nghĩ rất buồn cười, nó tràn ngập khắp trong đầu cô, liệu cô có bị anh đánh cho bị chấn động não, sau đó sẽ biến thành kẻ ngu ngốc khôngnhỉ? Điều nay khó mà làm được, cô vẫn còn chưagiải oan cho ba ba, chưa báo thù được cho nhà họ Văn đâu!
Tựa như khóe miệng cô bị rách ra bởi cái tát của anh, một chất lỏng có vịtanh mặn từ trong miệng chảy ra, mặt của cô chôn ở trong chiếc gối mềmmại, nhưng thân thể lại không thể cử động được.
Hà Dĩ Kiệtthấy cô ngoan ngoãn có nề nếp trở lại, lúc này mới cười trào phúng, đứng ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161398/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.