Trong tay cô cầmchiếc chén bằng sứ, cứ lặng lẽ yên tĩnh ngồi ở chỗ đó. Mãi lâu sau, rấtlâu sau, cô như đã không còn sức lực để có thể động đậy được nữa.
Dãy nhà ngang này dù đã đóng kín cửa nhưng hiệu quả cách âm hết sức kém,vẫn nghe thấy loáng thoáng nghe vẳng đến tiếng TV ở đằng kia đang phátchương trình tin tức ca nhạc, còn nghe thấy cả tiếng đôi vợ chồng nhỏ ởcách vách đang cãi nhau tiếng bát đĩa rơi vỡ,tiếng trẻ sơ sinh oa oa khóc không ngừng, theo gió thổi, còn ngửi thấycả mùi thơm xào nấu không biết của nhà ai bay vào, thỉnh thoảng lại thấy tiếng chân rầm rập của một bầy trẻ nhỏ chạy từ đầu hành lang này đếnđầu hành lang kia, cười nói ríu rít vô tư lự không ngừng. Tương Tư cúiđầu xuống, mái tóc đen được túm lại bằng chiếc dây thun từ trên bờ vaitrượt xuống buông xoà ở trước ngực. Đột nhiên cô cảm thấy có chút khóchịu, sự khó chịu này làm cho trong người cô hết sức bứt rứt, cực kỳkhông thoải mái. Cô không muốn, nhưng lúc này không hiểu sao nước mắtlại cứ thế rơi xuống. Cô lấy tay lau đi, nướcmắt lại rơi càng nhiều hơn. Cuối cùng, cô dứt khoát không thèm quan tâmđến gì khác nữa, cứ ngồi ở trên ghế khóc một mình thật lâu.
Sau khi khóc xong, cô vẫn phải tiếp tục sống với cuộc sống hiện tại, thímPhúc còn đang nằm bệnh viện, cô còn phải chuẩn bị cơm nước đầy đủ rồimang đến bệnh viện, chăm sóc cho thím ăn uống, sau đó rửa ráy sạch sẽrồi cô mới trở về nhà.
Con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161394/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.