\#100
Sau khi biết tin Thiên Nhi đã tỉnh lại, Đăng đã dốc hết sức lực giải quyết xong việc quan trọng. Không có chuyến bay nào tại thời điểm đó, anh dùng chuyên cơ riêng chỉ để mong về với cô nhanh nhất có thể. Anh rất muốn, rất muốn gặp cô, rất muốn nhìn thấy cô, rất muốn ôm cô vào lòng.
Vậy mà vừa về đến cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa của Thiên Nhi và Thiên Vương \- người từ đâu xuất hiện, cảnh tượng này ai cũng đoán ra là họ vừa làm gì. Cả người anh như có thứ gì đó đè nặng không cử động nổi. Thật sự không thể tiếp nhận nổi cảnh tượng xảy ra trước mắt vừa rồi.
Mặc cho Thiên Nam đang vui mừng ôm chầm lấy mình, anh vẫn đứng im như pho tượng. Trong lòng anh trống rỗng hoàn toàn.
Thấy người lạ, Thiên Nhi xấu hổ úp mặt vào ngực Thiên Vương, theo phản xạ cô hét lên:
\- Á, ai vậy?
Đăng nhanh chóng toàn hồn, anh đi nhanh ra ngoài nhà. Anh cần bình tĩnh lại. Anh không thể nào bình tĩnh được! Anh không kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa rồi. Cố gắng hít thở thật mạnh ngăn chặn nỗi xúc động ùa về, trái tim đau đến tái tê. Anh rất cố gắng nhưng hai mắt vẫn đỏ ngầu. Chắc là do mấy ngày không được một giấc ngủ dài mới vậy thôi, chứ anh không khóc! Chẳng có lí do gì để mà khóc cả.
Thiên Nam lo lắng chạy theo, kéo lấy tay ba hỏi han:
\- Ba, ba sao thế?
Đăng điều chỉnh cảm xúc, nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-anh/2914072/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.