\#99
Trái tim bé nhỏ của Thiên Nam bị tổn thương nặng nề, từng lời nói của mẹ nhóc như những nhát búa đập vào lòng Thiên Nam. Bao nhiêu ngày chăm sóc mẹ, thương nhớ mẹ, mong mẹ tỉnh lại. Mẹ tỉnh rồi thì không nhận ra mình, Thiên Nam dù có mạnh mẽ đến đâu cũng phải oà khóc nức nở:
\- Mẹ, con là con trai của mẹ đây! Là cục nợ của mẹ đây, mẹ không nhận ra con sao?
Thiên Nhi vẫn khóc, lắc đầu:
\- Em nhận nhầm rồi mà, chị không phải mẹ em.
Hết cách, Thiên Nam tìm điện thoại, mắt lệ nhoà gọi điện cho Thiên Vương, chưa kịp để hắn trả lời, nhóc đã vừa khóc vừa gọi:
\- Ba ơi mẹ tỉnh rồi, mẹ không nhận ra con, hức... ba... ba mau về đi huhu...
Hắn đang bận đi thăm dò thị trường bên này với Nghi, nghe con trai khóc không ra tiếng báo rằng Thiên Nhi đã tỉnh lại, liền bỏ lại công việc, lập tức chạy đi lấy xe:
\- Con trai ngoan, ba về ngay đây, con gọi bác sĩ đi nhé.
Sau đó là tiếng cả mẹ cả con khóc, truyền qua điện thoại nghe mà sốt ruột. Thiên Vương cùng Nghi lái xe hết tốc độ, trở về căn nhà ở ngoại ô.
Thiên Nam là một đứa trẻ thông minh, sau khi suy nghĩ, đoán rằng mẹ đang bị bệnh, cố gắng dừng khóc, dỗ dành mẹ mình:
\- Vâng, em nhận nhầm rồi, chị đừng khóc nữa, ở đây đợi em em đi tìm mẹ.
Cục nợ chạy đi tìm bác sĩ. Khám xong cho Thiên Nhi cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-anh/2914071/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.