\#96
Hắn hoảng hốt quay ra nhìn xung quanh, nơi này chỉ là một mảng u ám, lạnh lẽo, những ngôi mộ xây sát nhau nhưng khi nhìn vào lại cảm thấy vô cùng đơn độc. Chẳng có ai cả, không thấy bóng dáng quen thuộc hắn ngày đêm nhớ mong. Chỉ là ảo giác thôi.
Nhìn đồng hồ, trời đã sẩm tối, những con rơi chao đảo ngay trên đầu, tiếng quạ vang réo rác cuối đồng. Đến lúc hắn phải đi rồi.
Thiên Vương đặt môi lên tấm bia mộ bằng đá lạnh ngắt. Hơi ấm đọng lại rồi nhanh chóng biến mất. Một nụ hôn đầy lưu luyến.
Thiên Nhi, anh đến tìm em đây.
Tất cả công việc, cứ vứt đấy đi. Hiện tại, hắn chỉ muốn gặp cô mà thôi. Hắn lên xe tự mình rời đi.
Thiên Vũ thấy biểu hiện khác thường của anh trai, không an tâm mà bí mật đi theo. Họ đứng đó đã lâu mà anh trai không hề phát giác ra. Vũ biết hắn rất buồn. Mấy năm mất liên lạc với người mình yêu, mấy năm tìm kiếm cô không ngừng nghỉ, cuối cùng lại nghe tin cô đã chết. Thiên Vũ rất may mắn vì anh vẫn tìm lại được Tuyết Nhi, sống hạnh phúc bên cô.
Xe của Thiên Vương dừng lại bên cạnh một bờ sông. Hắn đứng, mơ hồ nhìn về phía trước, không có định hướng, không có điểm dừng. Cảm xúc kìm nén bấy lâu lại phát tác. Bờ vai hắn run mạnh, nước mắt cuối cùng cũng phải rơi ra.
Thiên Vũ nắm chặt vô lăng, nhìn anh trai cau mày. Chẳng lẽ định nhảy sông tự tử đấy chứ?
Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-anh/2914064/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.