\#90
Người con gái dưới thân mặt đã tái không còn chút máu, hắn hỏi lại:
\- Được, cô muốn chết chứ gì, muốn kiểu nào?
\- Kiểu nào nhanh nhất có thể, bớt đau nhất có thể?
Haha, cô gái này, muốn chết nhưng lại không muốn phải chịu đau đớn. Tính mạng của mình lại không hề biết trân trọng.
Hắn nhìn cô chăm chăm, trong lòng xuất hiện một cảm xúc khác lạ. Đau khổ? Không thể nào. Rung động? Càng không. Muốn bảo vệ? Đừng bao giờ có chuyện đó. Vậy là thương hại sao? Haha, làm sao Hắn có thể đi thương hại một người lạ cơ chứ.
Nhìn cô ta thế này, hắn cũng chẳng còn hứng thú.
Thiên Vương giúp cô mặc quần áo, nói là mặc cho nó sang chứ thực ra là chùm tạm cái váy lên. Một lần nữa, bế cô lên. Cái váy của cô cũng nhanh chóng bị mồ hôi làm cho ướt sũng, cả người run bần bật, nước mắt cứ lặng lẽ chảy ra.
\- Coi như lần này tôi nuôi cô, khi nào cô khỏe, cô phải phục vụ tôi thật chu đáo.
Giọng nói lãnh đạm, trầm lạnh từ miệng hắn phát ra khiến cô gái nhỏ càng run rầy. Tuyết Nhi không muốn đi bệnh viện, cô sợ mùi bệnh viện lắm rồi. Cô phải cầu xin anh ta, thều thào nói:
\- Nếu anh không giết tôi, cũng đừng đưa tôi đến bệnh viện. Anh mua giúp tôi thuốc giảm đau.
Hắn cuối cùng vẫn thỏa mãn yêu cầu của Tuyết Nhi.
\*\*\*
Thiên Nhi chuyển đến khách sạn, trùng hợp là hai mẹ con nhà Nhím cũng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-anh/2914052/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.