\#89
Thiên Nam ngước lên xem phản ứng của mẹ, thấy cô lắc đầu nên thằng bé ngậm ngùi chịu đựng. Nhóc đã nhớ rõ gương mặt của con bé đó rồi, gặp lại chắc chắn nhóc sẽ không tha. Đáng yêu cái gì mà đáng yêu, đáng ghét thì đúng hơn.
Vừa ra khỏi sân bay, không khí, nhiệt độ, con người, tất cả mọi thứ đều rất đỗi quen thuộc. Ba năm trôi qua, nơi này vẫn vậy, hình như chẳng có gì thay đổi cả.
Đăng đưa Thiên Nhi và cục nợ về khạc sạn check in rồi nghỉ ngơi, hai chuyến bay dài khiến Thiên Nam đã mệt đến nỗi không tự đi được mà mẹ phải bế, sự cố gắng nỗ lực mạnh mẽ trên máy bay đã cạn kiệt, nhóc gục luôn vào người mẹ.
Đã ba năm rồi qua rồi. Thiên Vương sau khi cô bỏ đi càng ngày càng trở nên lầm lì, hắn cho người tìm tung tích của cô, hắn muốn xem cô giờ ra sao nhưng không hề thấy. Ba năm, hắn không biết đã tự mình sang Mỹ bảo nhiêu lần để tìm cô, vào hẳn đại học mà Thiên Nhi đang theo học để hỏi nhưng vẫn công cốc.
Hắn học xong đại học cũng là lúc kĩ năng đánh nhau, dùng súng của hắn ngày càng hoàn thiện, đạt đến trình độ cao. Sau đó, Huy Chố \- lão đại của hắn đột ngột rút hoàn toàn khỏi giới giang hồ không một lí do, đem toàn bộ người ông ta có trong tay giao cho Thiên Vương, một tay hắn lãnh đạo họ đến tận bây giờ. Cách quản lí đặc biệt khiến băng đản của hắn đã có chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-anh/2914049/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.