\#85
\- Liệu công ti có cứu được không ạ?
Thiên Nhi không hề kích động sau những lời quát mắng của bố nuôi mình, cô bình tĩnh hỏi.
Làm sao mà cứu được cơ chứ, các chứng cứ ông ta làm ăn phi pháp đã rõ rành rành, chưa bị truy cứu trách nhiệm hình sự là may lắm rồi. Cứu? Cứu bằng niềm tin và hi vọng sao?
\- Mày giỏi mày cứu đi xem có cứu được không? Mày ở đâu về ngay!
Nếu đứa con nuôi này chịu về để tham gia lễ cưới, có phải mọi chuyện sẽ suôn sẻ không. Nhưng ngày cưới nó lại biệt tăm biệt tích.
\- Con xin lỗi, con không thể về, con có để thẻ ngân hàng chứa số tiền học bổng ở ngăn tủ trong phòng bố mẹ, bố mẹ dùng nó để tạm chi trả cho cuộc sống sau này, con sẽ cố kiếm tiền rồi gửi về thêm.
\- Nhãi ranh, ba cái đồng bạc mà mày đã có thái độ leo lên đầu tao ngồi rồi à.
Bên kia bố nuôi cô không ngừng buông ra những lời không ra gì.
\- Con xin lỗi.
Thiên Nhi cúp máy, tắt nguồn rồi vứt điện thoại vào một góc. Đúng là họ đã có ơn cứu cô, nhưng cũng đừng coi cô là con búp bê thích làm gì thì làm.
Nơi Thiên Nhi ở là Đăng giúp cô tìm rất gần trường, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, xung quanh cũng nhiều hàng quán, an ninh chặt chẽ. Căn hộ này Thiên Nhi nghĩ phải có giá trên trời, vậy mà anh bảo chỉ hết 500 đô một tháng kể cả điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-anh/2914041/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.