\#41
Thiên Nhi lắc đầu. Mắt cô nhìn vào vết thương ở khóe miệng và trên mặt hắn. Không tự chủ hỏi :
\- Bị làm sao?
Thiên Vương khó hiểu, nhướng mày :
\- Ăn đi, muốn đánh chống lảng?
Cô dùng tay ấn mạnh vào vết bầm trên mặt hắn. Hắn đau đớn, buông cái thìa cháo xuống bát, ôm lấy miệng kêu. Cô lạnh lùng, đấy là hậu quả của việc não chậm tiêu. \(Con ơi do con nói không có đầu đuôi thì đến mẹ con cũng không hiểu \-.\-\) Cô lạnh giọng :
\- Tôi hỏi bị sao?
Cơn đau chớp nhoáng dịu đi nhanh chóng. Hắn mỉm cười :
\- Cậu lo cho tôi hả?
Nhi cười nhạt :
\- Đúng, tôi đang lo nếu cậu bị đánh đến tàn phế thì tôi không phải mất công trả thù cậu nữa.
Nụ cười trên môi hắn ngưng đọng. Chậc, người đâu mà thù dai. Cơ miệng đơ vài giây, Thiên Vương chẹp miệng :
\- Tôi tưởng cậu lo rằng nếu tôi bị đánh đến tàn phế thì sẽ không thể "vận động mạnh" cùng cậu khiến cậu sướng được.
Cô cau mày, thốt lên :
\- Kinh tởm.
Hắn không nói gì nữa. Dùng muỗng xúc một miếng cháo đưa lên môi cô. Môi cô mím chặt, nhất quyết không hé.
\- Thì ra cậu thích tôi mớm đến vậy. Được, tôi sẵn sàng giúp.
Hắn ngậm lấy thìa cháo đó vào miệng, đưa đến gần môi cô. Khi hai môi chỉ cách 5cm, tay cô đưa lên chặn gương mặt đang phóng đại của hắn lại. Sắc mặt cô tái đi đôi chút, tim đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-anh/2913943/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.