Diệp Mi đứng như trời trồng nhìn người phụ nữ kia. Phải là mẹ cô, Thiều Đan Diệp. Cô lắc đầu như muốn phủ nhận mọi chuyện. Không thể như vậy được. Tại sao? Tại sao lại như vậy!?
Diệp Mi hít sâu. Đầu óc cô trống rỗng. Những kí ức ùa về. Từ lúc mẹ nằm trên giường bệnh cho đến lần cuối cùng cô đi thăm bà.
"Sao có thể như vậy được? Bà là ai?"
Thiều Đan Diệp mím chặt môi rồi bước đến ôm lấy Diệp Mi. Cảm nhận được vòng tay ấm áp của bà, cô liền khóc nấc lên.
"Mẹ xin lỗi, là mẹ sai. Mẹ giấu giếm con. Mẹ bắt ép con. Nhưng con phải hiểu cho mẹ. Hai mươi ba năm trước, Quan gia chèn ép gia đình ta. Quan Đức Phú đã không từ mọi thủ đoạn để giết ông bà ngoại con để dành lấy tổ chức sát thủ. Vì chỉ khi có được nó, hắn ta với nắm được toàn quyền trong giới hắc đạo."
Diệp Mi cũng bình tĩnh lại đôi phần. Cô lẳng lặng nghe cũng không nói gì.
"Hắn ta giết ông bà ngoại của con. Mẹ bắt buộc phải giả bất tỉnh như thế để ngầm thu xếp ổn thoả cho tổ chức, bảo vệ cha và con."
Diệp Mi suy nghĩ, chắp các mảnh ghép vào với nhau.
"Thế còn mỗi lúc bố và con đi thăm mẹ thì sao?"
"Mẹ làm việc tại phòng bệnh. Mẹ phân phó cho Quang Ngữ chỉ huy tại tổ chức."
Diệp Mi lùi lại nhìn thẳng vào mắt Thiều Đan Diệp.
"Tại sao mẹ lại sai khiến con như vậy!? Mẹ làm tất cả mọi việc chỉ đề trả thù được Quan gia thôi sao?"
"Phải. Mối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bat-toi-yeu-em/1521490/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.