Như Ngọc bất giác quay về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Cô vội vàng buông Diệp Mi ra, lui về núp sau chàng trai tuấn tú kia.
Bây giờ Diệp Mi mới nhận ra gương mặt quen thuộc của cái gã đang che chở Như Ngọc kia. Diệp Mi chợt cười lạnh. Cái tên Đặng Thế Mĩnh đó, dám làm Như Ngọc của cô bầu chửa to tướng vậy. Món nợ năm đó hắn còn chưa trả đủ đâu.
"Đặng thiếu, à không. Giờ phải gọi là Đặng tổng rồi chứ. Lâu lắm mới gặp, không ngờ lại được gặp cậu tại đây."
Đặng Thế Mĩnh vẫn đang mải mê chăm sóc cho Như Ngọc của hắn thì giọng nói quen thuộc đó như nổ trong não hắn.
Hắn len lén ngước mắt lên nhìn. Đúng là Lâm Diệp Mi. Như Ngọc đi ăn với bạn thân mà, tại sao lại là cô ta. Năm đó gia tài nhà hắn đã bị đáng sụp đến một nửa do bố cô ta, Lâm Đức Tiệp. Hôm nay gặp lại cô ta, chắc mất luôn nửa còn lại mất. Hắn lia mắt sang người đàn ông từ đầu đến giờ không nói lời nào kia. Ôi trời ơi. Là Quan Dục Nam. Sao hắn lại khổ thế cơ chứ!?
"Thế Mĩnh, anh quen Diệp Mi sao?"
Đặng Thế Mĩnh nuốt nước bọt cái ực rồi gật đầu lia lịa. Như Ngọc hơn ha hớn hở lắc lắc cánh tay hắn.
"Vậy tốt quá, đỡ phải giới thiệu."
Diệp Mi không nói gì, cười nhẹ. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Dục Nam. Thế Mĩnh thì như pho tượng được Như Ngọc đẩy xuống chiếc ghế đối diện Dục Nam.
Bác Khương bê hai bát sủi cảo ra. Khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bat-toi-yeu-em/1521486/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.