Tên tóc nâu lăn lộn trên đất kêu rên, Tạ Tiểu Thiên tiến tới, dùng chân đá đá, cúi người nhìn hắn, mỉa mai nói, “Chạy tiếp xem nào, không phải vừa khoe khoang rất khoái chí à.”
Dứt lời, cậu cảm nhận được một ánh mắt nhìn về phía này.
Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Dù sao người ta bắt được tên cháu trai của mình trước, Tạ Tiểu Thiên tự thấy cậu nên nói gì đó. Tạ Tiểu Thiên vân đạm phong kinh hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, mắt chạm mắt.
Đối phương rũ mắt, lông mi rủ xuống, ánh mắt giao động cực nhẹ.
Lúc này Tạ Tiểu Thiên mới để ý, người này cao hơn cậu nửa cái đầu, nhìn kỹ khuôn mặt ở khoảng cách gần không thể không thừa nhận, anh vô cùng tuấn tú.
So với mình cũng chỉ kém chút thôi, Tạ Tiểu Thiên không biết xấu hổ nghĩ thầm.
Cậu hắng giọng, mở miệng, “Hắn trộm của cậu bao nhiêu?”
Đối phương dời mắt khỏi người cậu, hồi lâu sau mới lên tiếng, “Không phải.”
Tạ Tiểu Thiên chậm rãi nhìn sườn mặt người nọ, một giây, hai giây, đợi gần một phút, vẫn không thấy anh nói gì thêm.
“...”
Không phải, xong sao?
Nói thêm mấy chữ thì bỏng miệng à?
Tạ Tiểu Thiên vừa định cất lời nhưng đối phương hoàn toàn không để ý tới cậu, ngược lại, anh dùng lực đè mạnh cây gậy xuống, khiến tên tóc nâu kêu rên, “Tao nói, tao giấu cái túi kia trong ngõ nhỏ.”
“Ở đâu?” Anh hỏi.
Tên tóc nâu đau đớn hít một hơi, ngẩng đầu thoáng qua Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bat-nat-ban-cung-ban-cua-toi/3572732/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.