Hè tới, trong một ngõ nhỏ ở Bắc Đông, khung cảnh vẫn như những năm qua, không có cây cối, chỉ có dây leo phủ kín tường và mặt đường sáng loáng. Nắng nóng khiến người ta ngạt thở.
Tạ Tiểu Thiên tựa nửa người lên tường, sau lưng là thảm dây leo lõm xuống thê thảm. Kẻ đầu sỏ lại chẳng hề hối lỗi, cậu cúi thấp mặt, không kiên nhẫn gõ điện thoại.
Henven: [Mày chết ở đâu rồi?]
Tin nhắn được gửi đi, vài giây sau, điện thoại rung lên.
Con Chuột: [Định lẻn đi thì mẹ tao chặn ngay cửa nhà. Ông trời con, chờ chút.]
Henven: [Cút cút, đừng đến nữa.]
Con Chuột: [Anh trai, anh trai ruột. Tao sai rồi, tao thật sự sai rồi.]
Con Chuột: [Mày đợi tao thêm mười phút.]
Con Chuột: [Không, năm phút thôi!]
Trên trán Tạ Tiểu Thiên đã lấm tấm mồ hôi, cậu sợ nóng nhất, cũng không muốn chờ lâu.
[Cút.]
Gọn gàng gửi một chữ, cậu cất điện thoại đi, tiến về đầu ngõ một mình.
Hai người vốn hẹn nhau ăn đồ nướng ở quán gần đây, sau đó qua net đánh game thâu đêm, kế hoạch hoàn hảo cỡ nào kia chứ.
Chỉ tội, Con Chuột bị mẹ tập kích, Tạ Tiểu Thiên không cần nghĩ cũng biết con hàng này chín phần, không, mười phần không đến được.
Bị cho leo cây, Tạ Tiểu Thiên hơi buồn bực.
Cậu và các huynh đệ đang trong kỳ nghỉ hè, không phải học hành nhưng phụ huynh không đẩy tới lớp phụ đạo, thì cũng giới nghiêm không được ra ngoài sau tám giờ tối.
Có kiểu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bat-nat-ban-cung-ban-cua-toi/3572731/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.