Thật ra, Hứa Triển cũng không biết trong quả hồ lô thần bí của Uông Nhất Sơn chứa loại thuốc gì.
Lúc mấy người phục vụ dẫn mẹ và em trai đi, Uông Nhất Sơn cũng kéo cô vào thang máy luôn.
“Sao không chờ họ?” Hứa Triển hỏi.
“Có người đưa họ đến chỗ thư giãn rồi, em không cần quan tâm.” Uông NhấtSơn bấm số rồi mới ngẩng đầu, nhìn con số đang nhảy trên màn hình, giọng điệu trầm tĩnh.
Con số tám xuất hiện, chứng tỏ thang máy đã đến tầng cao nhất của tòa nhà này.
Cửa thang máy mở ra. Hành lang được trải tấm thảm trắng như tuyết, trông rất sạch sẽ, có lẽ rất ít khách lên tầng này.
Uông Nhất Sơn lấy chìa khóa rồi tiến đến căn phòng ở chỗ sâu nhất trên hành lang.
Hứa Triển cũng đi theo. Căn phòng này có diện tích rất lớn, đồ dùng bêntrong xa hoa, băng ghế salon dài uốn lượn như thắt lưng cong của ngườiphụ nữ. Bốn cột ở bốn góc càng khiến không gian thêm sâu. Ngoài chiếcgiường lớn được chạm trổ tinh vi ở giữa phòng, gần ban công còn có mộtmột chiếc kệ dài. Bước qua bậc thang thì lại thấy thêm một hồ tắm trònsiêu lớn.
Mọi thứ ở đây đều thật xa xỉ, nhưng cũng gợi đầy ý nghĩ mờ ám.
Căn phòng như thế này không giống với loại phòng hạng tiêu chuẩn của làngnghỉ mát, mà như một chỗ ăn chơi hưởng lạc của những tay giàu có.
Nhìn Uông Nhất Sơn làm mọi việc thành thục, Hứa Triển liền hiểu ngay. Đâychắc chắn là nơi anh ta hay đưa phụ nữ đến để giở trò phóng túng.
Tưởng tượng cảnh Uông Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-chiem-huu/1855131/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.