Thấy Hứa Triển, hắn đứng thẳng dậy, định cất tiếng gọi cô.
Cô nàng Hứa không muốn gặp hắn, dứt khoát ngó lơ với hắn rồi đi ngang qua hắn luôn.
Bạch Gia Nặc vội kéo cô lại.
Hứa Triển nhìn về phía sau rồi nói với cậu cả nhà họ Bạch: “Nếu anh muốn tìm em gái thì sang khoa tiếng Anh, đến nhầm chỗ rồi.” Nói xong, cô giãy khỏi tay hắn, đáng tiếc, bàn tay Bạch Gia Nặc rất khỏe, cô không rút nổi tay ra.
“Đến tìm em. Khăn em lấy cho tôi đâu?” Bạch Gia Nặc cúi đầu cười, hỏi Hứa Triển.
Ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ, đôi mắt Bạch Gia Nặc cũng loáng thoáng sắc vàng, thậm chí mái tóc dày cũng hơi hung. Xem ra, tên họ Bạch này đúng là con lai.
Hứa Triển bị hắn kéo lại nên hơi khó chịu, còn đang định giơ chân đạp một cái. Đột nhiên, nghĩ đến điều gì đó, cô không giãy giụa nữa mà bình tĩnh nói với hắn: “Nếu anh không có việc gì hay ho thì đi đi, trường tôi có một đội ngũ chó săn lành nghề, cứ lằng nhằng thế này, cẩn thận bị đưa lên mạng đấy!”
Có vẻ Bạch Gia Nặc cũng biết mình bị đưa tin, nên có chút kiêng dè mà buông lỏng tay ra.
“Thế thì đi thôi, tôi mời em uống cà phê, coi như xin lỗi em.”
Hứa Triển chưa bao giờ bỏ tiết, kể cả tiết tin học trông coi lỏng lẻo, cô vẫn đều kiên nhẫn ngồi làm bài đến hết giờ. Nhưng nếu bây giờ không trốn tiết, cô sẽ không thể thoát khỏi tầm mắt của Uông Nhất Sơn. Nghĩ vậy, Hứa Triển gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-chiem-huu/1855128/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.