Hình tượng Uông Nhất Sơn trong mắt Quách Lâm Lâm đang từ phấn trắng sang đen sì. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Uông Nhất Sơn làm với Hứa Triển, cô nàng vẫn thấy rất khó tin.
Cô gái nhỏ rầu rĩ tiếc nuối: “Không ngờ khẩu vị của Uông Nhất Sơn lại quái đản thế! Với cậu mà cũng ra tay được?”
Đây đâu phải phòng riêng đâu! Hứa Triển không thèm nói gì, lẳng lặng xé gói mực khô ra, thừa lúc thầy quay lên viết bảng liền nhét một miếng vào miệng.
Lúc trở lại phòng, Hứa Triển bất ngờ phát hiện ra tất cả hành lý của mình đều đã được thu dọn xong xuôi. Dì Lưu ở nhà Uông Nhất Sơn và người tài xế đã đặt đống hành lý đó vào xe đỗ ở phía dưới rồi.
“Sao cô lại động đến đồ đạc của cháu?” Mặc dù biết người phụ nữ này, nhưng Hứa Triển không thể nói bằng giọng điệu tốt được.
Dì Lưu cũng không để tâm, chỉ chậm rãi nói: “Uông tổng dặn dò như vậy, nếu cô làm sai gì thì cháu cứ nói ra, chân tay cô vụng về, chỉ sợ làm hỏng đồ đạc.”
Hứa Triển không đành lòng làm khó người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình, một người đi làm công ăn lương vốn đã chẳng dễ dàng gì.
Nhưng bắt cô phải ngoan ngoãn đi theo, không có cửa đâu!
Hứa Triển bảo tài xế mở cốp xe rồi tự mình lôi hành lý ra ngoài. Người tài xế và dì Lưu nhìn nhau, không dám ngăn cản. Sau đó, tài xế lấy điện thoại ra, có vẻ là muốn gọi cho Uông Nhất Sơn.
Một lát sau, người tài xế đưa điện thoại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-chiem-huu/110911/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.