Vừa đúng giờ ăn trưa, cửa nhà ăn tấp nập người ra vào. Một cái tát của người đẹp khiến cả tốp sinh viên quên luôn bữa trưa, bu xung quanh thành một đám đông.
Sau khi lĩnh trọn một phát tát của người đẹp, Hứa Triển còn chưa lấy lại tinh thần thì người đánh đã đỏ mắt trước, có thể nhìn ra sự uất nghẹn của cô ta đến đâu. Cô ta nhỏ giọng nói với Hứa Triển: “Lần này là đánh cô vì cô không biết xấu hổ! Chủ động quyến rũ bạn trai người khác, cô đúng là không biết hổ thẹn!”
Xung quanh đã có người xì xào, “Đây chẳng phải là Bạch Giai Nhu sao? Xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Con bé kia là ai?”
Lúc này, Quách Lâm Lâm đứng cạnh Hứa Triển cũng tỉnh táo lại, gào lên với Bạch Giai Nhu, “Cô…làm gì thế hả? Dựa vào cái gì mà đánh người ta?”
Đáng tiếc, Bạch Giai Nhu còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô nàng. Sau khi dạy dỗ “kẻ thứ ba đáng xấu hổ” xong, cô ta xoay người, chuẩn bị ra về với vẻ mặt buồn sầu ưu thương.
Hứa Triển ôm một bên má đau rát, trừng mắt nhìn ba ả cùng phòng đang hả hê đứng sau Bạch Giai Nhu, lập tức hiểu rõ nguồn cơn.
Bản thân cô một đêm mặc áo ngủ không về, sáng ra lại có cảnh tượng trước khu ký túc, thêm ít dầu mỡ gia vị của ba ả này, rõ rành rành là cô đã sắm vai “hồ ly lẳng lơ”. Vị Bạch tiểu thư này, đáng lý ra phải là người khuôn phép thanh tao, giờ lại bất chấp mà xông vào nhà ăn tát cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-chiem-huu/110910/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.