Từ sau khi nhận được bức di thư, sinh hoạt của mọi người đều bị xáo trộn hoàn toàn, trải qua các cuộc thảo luận liên tục, bọn họ quyết định trước hết sẽ che giấu không cho Châu lão gia biết chuyện này, mặc dù sớm muộn cũng sẽ có ngày để ông ấy biết, nhưng dù sao Châu lão gia cũng đã lớn tuổi, sau khi Đại thiếu gia chết, ông ấy chỉ còn lại một mình Cửu Lương, e là không chịu nổi đả kích này, có thể giấu được ngày nào thì hay ngày đó.
Còn Mạnh Hạc Đường, mọi người cũng đều rất lo cho tâm trạng của y, nhưng y lại không khóc không làm ồn, thậm chí giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hoàn toàn sống như trước đây, nên ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ, lúc nên cười thì sẽ cười một cái, điều này khiến tất cả mọi người cảm thấy vừa bất ngờ cũng vừa sợ hãi...
''Không được!'' Dương Cửu Lang đột nhiên vỗ bàn: ''Không thể để huynh ấy tiếp tục như vậy được! Phải khiến huynh ấy khóc mới được!''
''Đúng đó đúng đó! Mạnh ca thế này quá khác thường, nếu như không để huynh ấy khóc chết đi sống lại một lần thì sợ là sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!'' Trương Vân Lôi cũng nghĩ vậy, nhất thời nói với vẻ buồn rầu: ''Nhưng chúng ta làm sao để huynh ấy khóc ra đây?''
''Hay là...Hay là con đi đánh huynh ấy một trận nha?'' Quách Kỳ Lân đề nghị.
''Ta đánh con một trận trước đấy!'' Trương Vân Lôi nguýt hắn một cái: ''Có ai nghĩ cách như con không!''
Quách Kỳ Lân bĩu môi, nghĩ tới nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274787/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.