Nhà họ Tạ.
''Về rồi à?'' Tạ lão gia hỏi, lúc này Tạ Kim sững sờ tại chỗ, trên đường đi trước khi tới đây hắn đã suy nghĩ suốt nên xuất hiện trước mặt phụ thân như thế nào mới không dọa ông cụ sợ, không ngờ phụ thân thế mà đã biết từ lâu, nhưng tại sao lại vậy chứ?
''Đông tử nói cho người biết à?'' Tạ Kim hỏi.
Tạ lão gia liếc nhìn hắn, ông nói với giọng lạnh lùng: ''Nếu không phải Đông tử nói cho ta biết thì bộ xương già ta đây sợ là đã sớm xuống mồ rồi!''
Tạ Kim nghe vậy thì vội vàng nhấc tà đại quái quỳ xuống đất: ''Con bất hiếu, khiến phụ thân lo lắng.''
''Con còn biết ta lo lắng?'' Tah lão gia nói, đột nhiên ông bật khóc, đập mạnh nắm đấm lên ván giường: ''Con có biết con khiến cha lo đến gần chết đi được không!''
''Cha!''
''Lão gia!''
Tạ Kim và dì Hai cùng bước tới nắm chặt tay ông ấy, Tạ Kim cũng hết sức tự trách, nhíu mày giải thích với ông: ''Cha, con làm vậy đều là vì có nỗi khổ trong lòng!''
''Con thì có nỗi khổ gì? Đơn giản chỉ là vì gia sản thôi!'' Tạ lão gia nói thay hắn, sau đó đưa mắt nhìn dì Hai, rồi lại nhìn Tạ Kim, ông vừa khóc vừa nói: ''Hai người các người đừng tưởng là ta không biết, nhiều năm qua vì gia nghiệp này, vì căn viện trạch này mà hai người các người tranh tới đấu lui, không một ngày nào là bình yên, ta im hơi lặng tiếng chưa từng nói gì là vì sợ tan nhà nát cửa!''
Dì Hai và Tạ Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274786/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.