Nhà họ Tạ.
Trong thời gian dì Hai đi tìm thợ thủ công, Lý Hạc Đông thừa cơ hội đi tới phòng của Tạ lão gia, dựa theo kế hoạch của Tạ Kim, định khuyên Tạ lão gia nhường toàn bộ cửa tiệm cho dì.
Trải qua khoảng thời gian tu dưỡng này, thân thể của Tạ lão gia cũng khá hơn rất nhiều, mặc dù Lý Hạc Đông hơi bực mình đối với việc này, nhưng cũng chưa quên là hôm nay phải tới xin người ta, cố tình thay đổi thành một khuôn mặt tươi cười, mới vừa vào cửa đã nịnh nọt kêu ông ấy một tiếng: ''Cha!''
Tạ lão gia mới vừa uống ngụm thuốc suýt chút đã phun ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn y: ''Con...Con gọi ta là gì?''
''Cha đó!'' Lý Hạc Đông cười ngồi xuống mép giường: ''Người không hài lòng thì con gọi người là ông già Tạ...Eh, Tạ lão gia, dù sao thì hai chữ cha chồng này con không tài nào mà gọi ra được!''
Tạ lão gia bình tĩnh lại, kích động cười gật đầu: ''Gọi cha được rồi, gọi cha đi! Ta thích nghe!''
''Thích nghe thì tốt, cha!'' Lý Hạc Đông lập tức gọi thêm một tiếng, già mồm đến mức trong lòng y cũng sắp dị ứng muốn chết đi được, nhận ra nếu mà còn kêu thêm vài câu nữa là chắc chắn sẽ ói, Lý Hạc Đông vội vào chủ đề chính, vừa bóp chân cho Tạ lão gia vừa hỏi ông: ''Cha, mấy ngày nay trong tiệm, con thấy dì...Rất tài giỏi đó.''
''Đúng vậy, nàng ấy đúng là một nữ nhân tài giỏi.'' Tạ lão gia khẽ gật đầu, sau đó lại thở dài: ''Chỉ tiếc là số khổ.''
''Số khổ?''
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274773/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.