''Ôi trời! Thiếu gia! Ngài còn đi ra được à!''
Thấy Quách Kỳ Lân chạy ra từ tiền trang Đại Đức Vân, Đổng Cửu Hàm lo lắng vẫy tay với hắn, hai người lại chui vào con hẻm kia, Quách Kỳ Lân siết sống ngân phiếu kia trong tay thành một cục, ném ngân phiếu lộn xộn rối mù xuống đất, hai người cùng nhau chia của, mặt đối mặt ngồi xổm dưới đất bắt đầu kiểm kê.
''Mười lượng, bốn mươi lượng, hai mươi lượng, một trăm lượng...'' Quách Kỳ Lân lần lượt bày mấy tờ ngân phiếu ra, nhìn mệnh giá trên đó, đột nhiên kêu rên: ''Trời ơi! Sao đều ít thế này chứ! Không có cái nào đến hàng vạn hay sao!''
''Như này mà ngài còn chê ít? Nếu mà cho ta là ta đã vui như nở hoa rồi!'' Đổng Cửu Hàm cười, sắp xếp gọn lại những tờ ngân phiếu kia, thuần thục liếm ngón tay, bắt đầu tính tổng số: ''Mười, năm mươi, bảy mươi, trăm bảy, hai trăm, hai trăm năm mươi...''
''Một ngàn bảy trăm...'' Tính tới đây thì hết, Đổng Cửu Hàm bĩu môi, gượng cười nói: ''A..., mới có một ngàn bảy trăm lượng, so với năm mươi vạn thì hình như là thiếu một chút.''
''Vậy làm sao đây?'' Quách Kỳ Lân ngồi bẹp xuống đất, suy sụp tinh thần cụp đầu: ''Ta cũng không thể đi trộm thêm lần nữa! Đào Dương phát hiện ra ta rồi!''
Dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của hắn cực kỳ đáng thương, Đổng Cửu Hàm suy nghĩ một lát, vội vỗ vai hắn, an ủi: ''Không sao, không đủ thì thôi, ta nói người biết nha chắc chắn là thiếu gia nhà ta còn giấu tiền riêng, ta biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274770/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.