Tiệm vải Thượng Ký.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tần tiêu Hiền, Lưu Tiểu Đình kích động đến mức bàn tính trong tay cũng rơi xuống đất, Tần Tiêu Hiền thấy y không nói lời nào, chỉ ngấy ngốc nhìn mình lom lom thì không khỏi bật cười: ''Sao vậy? Mới chỉ hơn một năm không gặp mà đã không quen nữa rồi à!''
''Quen chứ quen chứ!'' Lưu Tiểu Đình bình tĩnh lại, vội lượn qua quầy hàng chạy ra, cười hỏi hắn: ''Sao đột nhiên cậu quay về rồi? Lần này ở lại bao lâu vậy?''
''Lần này không đi nữa, ở lại Bắc Kinh luôn.'' Tần Tiêu Hiền vỗ vai y, nói cảm ơn với y: ''Năm đó ta phải đi học, vội ném lại tiệm vải này cho huynh, đã nhiều năm như vậy rồi, thật sự là vất vả cho huynh.''
''Cậu nói cái gì vậy! Nếu không có công việc này thì sao ta có thể có tiền chữa bệnh cho mẹ ta chứ, lại làm sao có thể có cuộc sống như bây giờ?'' Lưu Tiểu Đình cười mời hắn ngồi xuống, rót cho hắn tách trà: ''Nhưng cậu về thì tốt quá rồi, từ nay về sau, chúng ta có thể cùng nhau kinh doanh cửa tiệm này.''
''Chuyện này...e là không được đâu.'' Tần Tiêu Hiền hơi ngượng ngùng gãi đầu: ''Lần này ta về, định mở một bệnh viện Tây y ở Bắc Kinh, cho nên mới nói, chuyện làm ăn của tiệm vải còn phải để huynh trông coi.''
''Bệnh viện Tây y?'' Lưu Tiểu Đình khẽ nhíu mày: ''Ta nhớ hồi ta đưa mẹ đến Thiên Tân khám bệnh, có từng nhìn thấy bệnh viện Tây y, cái này mà muốn xây dựng cũng không dễ đâu nha!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274769/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.