Sau khi rời khỏi nhà họ Trương, Dương Cửu Lang thở phào một hơi, cuối cùng cũng qua được ải của Trương lão gia rồi, thư cũng đã cầm trong tay, tiếp theo chỉ cần tính cho rõ số mệnh của hắn với Trương Vân Lôi xem rốt cuộc có hợp hay không rồi mới nghĩ cách theo đuổi y là xong.
Nghe thì đơn giản nhưng nghĩ kỹ lại thì gian nan lắm.
Trên đường về lại Bắc Kinh, Trương Vân Lôi ngồi xe trong nhàm chán, thấy Dương Cửu Lang chốc thì cười ngây ngô chốc thì lại cau mày nên tò mò hỏi hắn: ''Ngươi sao vậy? Buồn ngủ rồi hả?''
''Hả?'' Dương Cửu Lang lấy lại tinh thần, cũng không tiện nói cho y biết mình phiền lòng điều gì, đành phải gật đầu cười: ''Đúng là hơi buồn ngủ.''
Vừa nghĩ đến hôm nay Dương Cửu Lang cùng y đến nhà họ Châu rồi lại về Thiên Tân, vừa rồi cũng vì mình ngại mà vứt một mình hắn lại giải thích với phụ thân, Trương Vân Lôi hơi xấu hổ nói: ''Thật xin lỗi, mới quen biết nhau mà ta cứ luôn làm phiền ngươi.''
''Không phiền, không phiền.'' Dương Cửu Lang mỉm cười: ''Ngươi xem lúc đầu hai ta chẳng có gì liên quan đến nhau, trời xui đất khiến thế nào lại bái đường, có duyên phận đến mức đó, ta chỉ giúp ngươi mấy chuyện nhỏ nhặt này thì có đáng là gì đâu?''
Trương Vân Lôi không phát hiện ra tâm ý của hắn, còn tưởng hắn đang nói kiểu hai người là huynh đệ tốt gì đó nên cũng lập tức khí khái mỉm cười: ''Nói rất đúng! Có duyên với nhau đến vậy, sau này sẽ là huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274707/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.