Lúc rời khỏi nhà gỗ sắc mặt của Mạnh Hạc Đường rất khó coi, Trương Cửu Thái thầm nghĩ chẳng lẽ là bọn họ cãi nhau, hắn vội vàng trở lại trong phòng.
Châu Cửu Lương đang ngồi ngây người trên giường, Trương Cửu Thái bước tới hỏi hắn: ''Vừa rồi hai người cãi nhau à? Hình như ta thấy huynh ấy khóc thì phải?''
Y khóc sao? Xem ra là thật sự tin rồi...
Châu Cửu Lương khẽ nhíu mày, vẻ mặt như vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, cũng không trả lời lại Cửu Thái, chỉ nhàn nhạt hỏi hắn: ''Cửu Thái, ta còn cứu được không?''
Trương Cửu Thái thoáng chốc nhíu mày: ''Huynh nói gì vậy?''
Châu Cửu Lương thở dài, lúc này mới như đã bình tĩnh lại, quay đầu mỉm cười với hắn: ''Không có gì đâu.''
''Trước đây huynh chưa từng hỏi như vậy.'' Trương Cửu Thái hơi bất ngờ, đi đến bên giường hắn, nhíu mày nói tiếp: ''Cửu Lương, y thuật của huynh cao hơn ta, tình trạng của huynh, bản thân huynh biết rõ hơn ta.''
Đối với chuyện bệnh tình, Châu Cửu Lương ghét nhất là bị người khác lừa, nhưng giờ phút này thế mà hắn lại muốn nghe Cửu Thái bịa ra lời nói dối với ý tốt nào đó để lừa hắn, Châu Cửu Lương khẽ thở dài rồi lại hỏi: ''Ta còn có thể sống bao lâu nữa?''
Trương Cửu Thái không muốn trả lời câu hỏi này của hắn, Châu Cửu Lương lại mở miệng trước, trả lời chính mình thay cho hắn: ''Ba tháng.''
''Huynh ngoan ngoãn uống thuốc đi, nhất định bệnh tình sẽ tốt hơn.'' Lúc Trương Cửu Thái nói ra câu này, suýt chút nữa đã không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/274706/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.