''Hít!''
Giây phút nước thuốc chạm vào vết thương, Vương Dụ Tôn bỗng rít một hơi, Mạnh Hạc Đường giật nảy mình, cuống quít rụt tay lại, nhíu mày hỏi: ''Xin lỗi, đau lắm hả?''
''Không có.'' Vương Dụ Tôn cười với y, khe khẽ lắc đầu.
Mạnh Hạc Đường vẫn chu đáo thẻ nhẹ động tác, sau khi bôi thuốc cho hắn xong, lại đưa cho hắn một bình rượu thuốc, y nói: ''Vết thương trên vai ngài dùng bình thuốc rượu này để xoa bóp đi, mặc dù tính cách của Đông ca hơi lỗ mãng, nhưng huynh ấy không phải người xấu đâu, mong ngài bỏ qua cho.''
''Không sao, huynh ấy cũng chỉ quan tâm huynh thôi mà.'' Miệng Vương Dụ Tôn thì nói vậy, nhưng trong lòng thì hận chết y, Lý Hạc Đông đó ra tay nặng thật, đến bây giờ mà cánh tay còn chưa nhấc lên nổi!
Nhưng Vương Dụ Tôn chưa thù ghét được bao lâu thì đã bị tiệm thuốc của nhà họ Châu thu hút sự chú ý, liếc nhìn khách khứa tới lui, Vương Dụ Tôn ra vẻ bất ngờ: ''Tiệm thuốc của các huynh làm ăn được thật nhỉ, thế mà còn khá hơn cả tiệm lương thực của bọn ta.''
Mạnh Hạc Đường cũng không nghĩ gì nhiều, cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười: ''Tiệm thuốc làm ăn được có vẻ cũng không phải là chuyện tốt gì đâu, chẳng qua là vì tiếng tăm lâu năm, nhận được sự tin tưởng của mọi người cho nên người dân từ khắp Đông Tây hoặc là người từ các nơi khác cũng thường tới đây xem bệnh bốc thuốc.''
Vương Dụ Tôn lại hỏi: ''Vậy mỗi tháng thu nhập được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-van-xa-len-nham-kieu-hoa-ga-cho-dung-nguoi/1888701/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.