Nghe tiếng hét của cha già kính yêu, Hoắc Phi không cần phải xoắn não lên suy nghĩ, cũng biết hắn lại gây ra họa. Nhưng gây ra họa gì, mức độ vi mô hay vĩ mô có cứu được hay không, thì phải qua đó xem thử.
Hoắc Phi lấy khăn lau miệng, rồi đẩy ghế ra và đi đến chỗ của Hoắc Nghị.
"Cha! có chuyện..?"
"Vèo...o..!!!"
Một sấp báo ném ngay vào người Hoắc Phi, khi hắn lọt vào trong tầm ngắm của Hoắc Nghị, chưa kịp giữ lấy thì nó đã rơi xuống sàn. Có nghiêng đầu nhìn xuống xem thử, cũng không có gì, chỉ là ảnh của hắn trên mỗi trang bìa tờ báo. Bọn kí giả này đúng thật tài giỏi, chụp lén mà hình vẫn đẹp như vậy.
Nhưng đến khi Hoắc Phi nhận ra không chỉ hắn, còn có Phi Yến và Dục Uyển cùng lọt vào trang bìa. Thì nụ cười cợt nhã không nghiêm túc vừa rồi đã theo gió cuốn bay. Hắn gấp rút cầm tờ báo lên xem. Không còn muốn bình luận thêm về gốc độ chụp hình, hắn lật nhanh mỗi tờ báo, tiêu đề mỗi trang đều được tô đậm "Người thừa kế đời thứ ba của Hoắc thị có mẹ là tiếp viên quán bar.". Tên nhà báo khốn kiếp nào đã làm cái trò này.
"Tin tức trên báo có phải thật? "
Hoắc Nghị đang giận đến cực điểm, nhưng vẫn gượng cười. Vì đó là điều cần thiết để ông kìm lại cơn giận của mình. Hoắc Phi phải lấy làm tự hào, vì chỉ có hắn mới khiến Hoắc Nghị đau đầu nhức óc, và một bộ mặt đa sắc thái như bây giờ.
Với Hoắc Nghị chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-uyen/437029/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.