Chương trước
Chương sau
Nghe đến đây, dù hai tay hai chân bị buộc chặt, mặc cho cơn đau đớn bên dưới cúc hoa truyền đến, nữ tử này cười một tràng đắc ý.
- Ha… ha… ha… Lũ ngu ngốc các ngươi nghĩ chỉ mình ta biết bí mật này, nên mới ép ta đến chỗ chết… nhưng ta đã sớm truyền tin về môn phái.
- Sớm muộn gì, Mạn La Cốc chúng ta sẽ tung tin này ra bên ngoài. Đến lúc đó để xem làm sao các ngươi đối phó được với hắc bạch lưỡng đạo. Ha ha ha…
.
Thấy Lý Quý có chút thất thố hệt như chột dạ, khuôn mặt nàng ta đanh lại, gằn giọng.
- Hướng gia, Băng Cung có thể bắt giết ta … nhưng có thể giết được hết cả mấy ngàn người Mạn La Cốc sao ? Có thể giết được cả Thất Thải giới sao ?
- Ha ha ha…. Nực cười ….
.
Nghe vậy, chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý như lâm vào trầm tư.
“Thì ra nữ tử này nhận án tử chỉ vì biết đến bí mật của Băng Cung cùng Hướng gia…. Nhưng biểu hiện kia cũng chẳng phải nói dối…”
“Dường như cả Mạn La Cốc đã biết tin này….”
“Ta cùng Du Phụng đang ngồi chung thuyền, nếu như Mạn La Cốc tung tin này ra bên ngoài, không khéo…”
.
.
Chợt khuôn mặt hắn đanh lại mở miệng chất vấn.
- Làm sao ngươi biết được ?
Nghe vậy, khuôn mặt nàng ta liền cười nhếch mép khinh khỉnh.
- Đằng nào chẳng chết, cần quái gì ta phải nói cho ngươi ?
.
.
“Ken két…”
.
.
Ngay lúc này, cánh cửa thạch ngục bất ngờ nặng nề mở ra, có tiếng nói vọng vào.
.
- Thật sự không nói ?
.
Vốn dĩ, thạch ngục này vô cùng riêng tư, mấy tháng qua không hề có ai đến làm phiền. Vì vậy tình huống này có chút bất ngờ, Lý Quý hạ thân đang dính chặt lấy nữ tử kia nhất thời chỉ cả kinh liếc sang.
Khi thấy mấy nhân ảnh đang bước vào kia, hắn liền trợn tròn.
- Ngươi… sao ngươi….
.
- Ai cha… Tiểu Kê sao lại kinh ngạc như vậy ? Không nhớ nhung gì ta chăng ? Ta rất nhớ ngươi a !
Giọng nói êm tai kia, hình dáng kia, còn ai ngoài....
... Du Phụng ?
Nhưng chỉ vậy cũng không khiến hắn thất thố đến thế, vấn đề là ở sau lưng Du Phụng, còn có một trung niên nam tử mặt chi chí sẹo, vô cùng lạ lẫm. Nữ tử nằm đưa chân lên trời kia xấu hổ thì không nói, Lý Quý ở phía dưới tư thế nhấp đến còn xấu hổ hơn.
- Phu nhân… ngươi lựa thời điểm có chút…
Du Phụng không nói không rằng, chỉ cười tủm tỉm đi đến.
- Không thích hợp ? Phải nói là thời điểm rất thích hợp mới đúng a ! Nếu không đến lúc này đâu có bắt gian được ngươi a !
.
- Bắt gian ? Phu nhân có chút quá lời rồi.
Nhìn khuôn mặt đỏ ran lên của Lý Quý, Du Phụng ngồi xuống, vắt tay sang vai hắn nhìn sang.
- Nếu lúc trước ngươi và ta bị bắt gian, hẳn là Tiểu Kê ngươi sẽ có biểu hiện này rồi a !
Lý Quý liếc sang nhân ảnh phía sau, sau đó liếc về phía Du Phụng cười khổ.
- Phu nhân, người kia là…
Nam tử trung niên kia nhìn sang biểu hiện của Lý Quý liền bật cười khoái chí.
- Hahaha. Ta là Du Tần, là hàng xóm của ngươi đó a !
Du Phụng liền tiếp lời.

- Không cần lo, hắn là nhi tử của huynh trưởng ta, cũng là người của Băng Cung.
.
Nghe vậy, Lý Quý liền đảo mắt qua. Chỉ thấy nam tử này trạc 40 tuổi, dù bụng nhô lên nhưng tổng thể cũng không phải là quá mập mạp. Khuôn mặt y lún phún râu, hai mắt sâu hắm có một cỗ tà dị, nếu ốm lại một chút thì hẳn sẽ là một mỹ nam tử.
Bỗng sực nhớ đến gì đó, mặc cho bộ dạng xấu hổ mình, Lý Quý trợn tròn hít một ngụm khí lạnh.
- Ngươi… ngươi chính là...
....Du lão quái mà đám Hướng gia hay nói ?
.
Lão ta dường như biết được mối quan hệ mờ ám của Lý Quý và Du Phụng, liền chắp tay mỉm cười thâm ý.
- Ấy da… cô trượng nói cái gì mà Du lão quái khó nghe vậy a, đám Hướng gia này phải dạy dỗ một chút mới được…
- Gọi ta là Tần điệt được rồi a !
Nghe vậy, Du Phụng có chút bất ngờ, liếc sang tỏ vẻ không vui. Trung niên nhân thấy vậy liền giật thót, vội cúi gằm mặt xuống. Thấy vậy, Du Phụng mới giãn ra nhìn sang Lý Quý.
- Gọi hắn là Du Tần được rồi !
.
Chợt Du Phụng liếc xuống bên dưới, bỗng một tay đang vòng qua vai nhéo tai hắn.
- Không ngờ Tiểu Kê…. lại có sở thích vào cửa sau a !.
.
- Không hẳn là sở thích… chỉ là …
Nhìn bộ dạng trêu chọc của nàng ta, Lý Quý nhất thời không biết trả lời như thế nào cho phải
Chợt nữ tử Mạn La Cốc kia khuôn mặt đỏ ran lên chửi bới.
- Khốn kiếp…. này, lũ các ngươi có nói chuyện gì cũng nên…
Lý Quý nghe vậy mới giật mình, đang định rút hạ thân ra thì bàn tay của Du Phụng chợt bóp lấy vai hắn.
- Dù sao cũng là chúng ta quấy rầy nhã hứng của ngươi, cứ tiếp tục đi. Ta và Du Tần cũng tính là đồng đạo, ngươi lo cái gì.
Ở phía sau, nam tử trung niên cười một tràng.
- Đúng vậy, đúng vậy ! Tiểu Kê cứ xem như không có mặt ta đi a !
Nói đến đây, Lý Quý chợt khựng lại. Còn nữ tử Mạn La Cốc kia thì trợn tròn, vô cùng giận dữ, nhất thời trừng mắt đảo một vòng cười gằn.
- Thì ra lũ các ngươi đều là…
.
Du Phụng nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, ánh mắt âm trầm, tay đang khoác qua Lý Quý chợt thu lại, đưa đến sờ soạng âm hộ lông lá bên dưới của nữ tử kia.
- Đều là gì …. ?
.
Nữ tử Mạn La Cốc mấy ngày qua bị Lý Quý dày vò đã tích một bụng tức tối, nay thấy ở sau Du Tần đang đứng nhìn chăm chú, hệt như thấy gì đó vô cùng thú vị. Còn Du Phụng cợt nhả sờ soạng hạ thân mình thì liền triệt để tức giận.
Chẳng còn quan tâm đến tính mạng nữa, trừng mắt chửi đổng lên.
- Đám hỗn đãn dâm loàn các ngươi… có giỏi thì giết ta đi. Ha ha ha… rồi các ngươi cũng sẽ bị chính tà Thất Thải hợp công thôi.
.
Dứt lời, nàng ta liền gượng dậy.
.
“Phụt…”
.
Du Phụng đang trợn tròn thì đã bị nàng ta phun nước bọt vào mặt. Thấy biểu hiện thất thố khó tin của Du Phụng, nữ tử kia liền cười một tràng.
.
- Ha Ha Ha…..
.
Không cần nói cũng biết Lý Quý cả kinh như thế nào, Du Phụng ở Băng Cung vốn quyền cao chức trọng, ở Vạn Nhẫn Trang cũng chưa có ai dám khinh miệt.
Hơn nữa tu vi còn sâu không thấy đáy. Hắn nhất thời chỉ liếc sang nhìn nàng ta nuốt nước miếng mấy cái.
Ở phía sau, Du Tần liền hoảng hốt chạy đến.
- Tiện nhân, dám sỉ nhục thân cô của ta… ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết…
.

Đang định động thủ thì Du Phụng đã đưa tay lên, ý bảo không cần. Du Tần thấy vậy dù có bực tức nhưng vẫn lui ra sau trở lại.
Kỳ lạ là Du Phụng lại không chút tức giận, chỉ thấy tay phải thanh mảnh quệt vệt nước bọt trên mặt mình xuống, xoa xoa mấy cái mỉm cười. Trước ánh mắt khó hiểu của Lý Quý nàng ta vươn tay đến hạ thân của nữ tử kia.
.
“Á…Á…”
.
Bất ngờ ngọc thủ Du Phụng đầy thô bạo chọc vào âm hộ lông lá bên dưới của nữ tử Mạn La Cốc kia, khiến nàng ta đầy đau đớn phải thét lên.
Lý Quý liếc xuống, chỉ thấy hạ thân của nữ tử kia đang rỉ máu, còn ngọc thủ của Du Phụng đã mất hút bên trong đám hắc mao xoăn tít thì liền tặc lưỡi.
.
“Khuôn mặt Du Phụng tuy mỉm cười… nhưng hẳn là vô cùng động nộ…”
“Cả một bàn tay thô bạo chọc ngoáy thế kia, nữ tử Mạn La Cốc này phải đau đớn đến nhường nào a…”
.
Bỗng, Lý Quý cảm thấy bên dưới hạ thân đang có gì đó động đậy như chạm vào dương vật mình thì liền trợn tròn.
.
“Á… AAA”
.
Mặc cho nữ tử kia la hét, chỉ nghe Du Phụng mỉm cười.
- Ta có thể cảm nhận được… thứ đó của ngươi đấy a.
.
Bỗng khuôn mặt Du Phụng liếc sang có chút u oán.
- Tiểu Kê à… nàng ta khinh bạc ta… ngươi sao vẫn chưa có động tĩnh gì vậy a ?
.
Hắn trố mắt, đang không hiểu ý tứ của Du Phụng thì cảm thấy tiểu huynh đệ mình lại có gì đó bóp nắn. Cũng biết là ngọc thủ của nàng ta quấy phá, nhất thời Lý Quý bật cười hiểu ý, hạ thân từ từ nhịp đến phối hợp.
Với Lý Quý tràng cảnh có chút kỳ quặc, nhưng nhìn nữ tử kia đau đớn hét thảm, ngọc thủ của Du Phụng thì quấy phá bên dưới âm hộ nàng ta, còn hạ thân hắn thì đang nằm ở trong cúc hoa nhấp đến, nhất thời khiến hắn dục vọng vô cùng rạo rực.
Ngọc thủ Du Phụng thấy hạ thân của hắn nhấp nhô bên dưới thì mới nhoẻn miệng cười, từ từ rút tay ra. Chợt áp sát tới nói khẽ vào tai Lý Quý.
- Ngươi lo bên dưới này, còn ta… bên trên nhé !
.
Dứt lời liền nháy mắt mấy cái sau đó đứng dậy. Mặc cho Lý Quý nhướng mày khó hiểu.
Nữ tử kia dù hạ thân truyền đến đau đớn, nhưng dường như không để ý, khuôn mặt nhìn Du Phụng đang cười cợt vô cùng đề phòng.
Lúc chỉ thấy bất ngờ một tay nàng ta vươn đến đầu nữ tử kia, ánh mắt nheo lại khiến nữ tử kia biến sắc.
- Hihi. Để xem rốt cuộc làm sao ngươi biết a !
.
Nhất thời bàn tay Du Phụng ấn xuống, một làn khói huyết sắc bốc lên, còn gì ngoài Sưu Hồn Thuật.
.
- Á…. Á…..
.
- Ngươi… Á… Á.. khốn.. kiếp !....
.
Nữ tử kia đau đớn hét thảm, ánh mắt trợn ngược chỉ thấy lòng trắng nổi đầy tơ máu.
Lúc này Lý Quý mới hiểu ý tứ của Du Phụng, hắn bên dưới còn nàng ta bên trên là thế nào.
Nhưng cũng không biết vì khoái cảm bên dưới mãnh liệt, hay vì tâm tính của hắn trở nên lãnh khốc.... mà dù thấy nữ tử kia giãy dụa hét thảm, hắn không chút xót thương, hạ thân cũng không có đình chỉ. Ngược lại, dường như còn đang tận hưởng khoái cảm bên dưới truyền đến.
Nữ tử kia giãy dụa lẫn tiếng hét càng lúc càng yếu ớt, mặc cho cơ thể dập dìu bên dưới. Khuôn mặt Du Phụng vẫn nhắm chặt, dường như vô cùng tập trung.
Đối ngược với biểu hiện kia, Lý Quý chỉ cảm thấy bên dưới truyền đến một cỗ nóng rát càng lúc càng chật chội. Hắn lúc này cũng không kiềm chế nữa, ngửa mặt lên trời, rùng mình mấy cái. Tinh khí ồ ạt phóng xuất vào hậu đạo nữ tử kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.