Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến đây, Lý Quý chợt thở dài. Nhìn xuống Du Phụng.
- Ta chỉ có thắc mắc… ở đâu ra mỗi tháng có ít nhất 4 tên Địa Cảnh vậy a ?
.
Vừa nghe vậy, ánh mắt Du Phụng chợt loé lên. Có chút tiếu ý.
- Vốn dĩ đợi ngươi đồng ý… ta mới tiết lộ việc này. Nhưng tiểu tình nhân đã mở lời, sao ta không trả lời được a.
.
Du Phụng nhếch mép, nói chầm chậm.
- Thượng Vân Ngục hiện tại…. do người Băng Cung cai quản.
- Vậy…. Tiểu Kê biết người ở đâu ra chưa ?
.
Vừa nghe đến đây, Lý Quý trợn tròn.
“Thượng Vân Ngục… cũng là nhà tù lớn nhất ở Thất Thải giới này… thuộc địa bàn Hướng gia của chính phái, cũng nằm trên dải lụa cao nhất…”
“Đáng sợ… không chỉ trung lập mà ngay cả chính phái, xúc tu của Băng Cung cũng đã vươn tới… Rõ ràng Băng Cung không có nói chơi… thật sự muốn thâu tóm Thất Thải giới này a…”
“Thượng Vân Ngục hằng ngày không có biết bao nhiêu phạm nhân bị áp giải tới… thậm chí tử tù cũng không ít… chả trách Du Phụng mở miệng tự tin như vậy…”
.
Chợt nghĩ gì đó, hắn trợn tròn.
- Chẳng lẽ hàng tháng ta phải….
.
Du Phụng như hiểu ý, gật đầu.
- Không còn cách nào khác, tử tù của Thượng Vân Ngục cũng chẳng thể đem đi nơi khác được. Phải xử tử tại chỗ a.
.
Lý Quý có chút suy ngẫm, không lâu sau liền gật đầu.
- Được. Nếu vậy… vụ hợp tác này…
- Ta nhận !
.
Nghe vậy, ánh măt Du Phụng liền sáng lên.
- Tốt… Đây chỉ là điều kiện ban đầu. Đảm bảo nếu thành công, Tiểu Kê sẽ không hối hận về quyết định này a.
.
Dứt lời, Du Phụng liền cúi xuống, ngậm lấy mao côn lông lá bên dưới, ánh mắt có ý cười.
Lý Quý chỉ cảm thấy bên dưới một cỗ ấm áp, chật chội truyền đến. Khuôn mặt giật giật, cố kiềm chế khoái cảm ở hạ thân.
- Phu nhân còn nữa…. cũng không có ai, gọi thẳng tên ta đi. Ngươi cứ… Tiểu Kê… Tiểu Kê… thật là …
.
Vừa dứt lời, Du Phụng đầu lưỡi đảo qua, mút chặt một cái khiến hắn giật thót, lúc này mới buông ra, nhoẻn miệng cười.
- Ta cũng chẳng biết Lý Quý có phải tên thật của ngươi không. Vì vậy gọi gì chẳng được… ngược lại, ta lại thích gọi Tiểu Kê hơn a…
.
Nói xong, chỉ thấy nàng ta cười khúc khích, sau đó lại nhanh chóng ngậm lấy mao côn bên dưới, còn nháy mắt mấy cái.
Lúc này Lý Quý tâm lý cũng đã thoải mái, nghe vậy cũng chỉ bật cười. Khuôn mặt cũng dần giãn ra, tận hưởng yêu khẩu của Du Phụng.
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu.
Trong sương phòng chỉ còn nghe những tiếng động kì quái.
.
.
“Ọc… ọc…. ọc….”
.
.
Lý Quý lúc này hô hấp cũng đã dồn dập, hai tay không biết từ lúc nào đã nắm lấy tóc của nàng ta, vô thức nhấn xuống.
Du Phụng cũng vô cùng lão luyện, dù bàn tay Lý Quý có chút thô bạo, khiến tóc tai nàng ta đã rối bời, nhưng Du Phụng cũng không có đình chỉ. Động tác thậm chí còn có phần nhanh hơn.
Chợt thấy cơ thể hắn run rẩy, Du Phụng ánh mắt chợt loé, như có ý cười.
Bất ngờ Lý Quý khẽ nhăn mặt ngửa cổ lên trời, co giật mấy cái. Tinh khí ồ ạt như nước lũ phóng xuất vào bên trong yêu khẩu của nàng ta.
Bỗng nàng ta khựng lại, khuôn mặt Du Phụng kinh ngạc trợn tròn.
.
“Sao tinh khí của hắn lại….”
.
Hắn lúc này ánh mắt nhắm nghiền, cũng không thấy biểu hiện của Du Phụng. Nếu mở mắt ra, thấy bộ dạng thất thố của nàng ta ắt hẳn cũng sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Cũng chẳng có gì là lạ, mấy năm qua, nàng ta cũng chỉ cùng Lý Quý giao hoan. Vì sợ bại lộ thân phận nên cũng cố kị không dám hấp thu dương khí của hắn. Đây cũng là lần đầu tiên Du Phụng mở các huyệt đạo ra âm thầm hấp thu hắc linh lực, mà cũng là lần đầu tiên Du Phụng dùng miệng với hắn.
Về cơ bản, đã là thải dương bổ âm, Hợp Hoan Tông lẫn Băng Cung cũng không có khác biệt gì nhiều, vì vậy vừa cảm thấy hắc linh khí tinh thuần bên trong miệng, Du Phụng liền nhanh chóng nhận ra bất thường.
Lúc này, chẳng biết nàng ta nghĩ gì, ánh mắt chợt loé lên.
Dù bên trong miệng ngậm đầy chất lỏng nhầy nhụa ấm nóng kia, nhưng Du Phụng lúc này đầu lưỡi vẫn đảo quanh đầu mao côn không chút đình chỉ.
Khiến Lý Quý cũng có chút thất thố mà co giật theo từng nhịp lưỡi của nàng ta.
Vừa phóng xuất xong, Lý Quý khoái cảm vẫn còn dư âm thì…bất ngờ ở bên dưới, ngọc thủ Du Phụng vươn tới cầm nhẹ lấy hai mao cầu vuốt nhẹ lên thân dương vật hắn mấy cái.
Bàn tay nàng ta vuốt đến đâu, Lý Quý cảm thấy nóng lẫn ngứa ngáy đến đó. Chợt cảm thấy gì đó, khuôn mặt hắn trợn tròn.
.
- Phu nhân… khoan....ngươi…
.
Chưa kịp nói hết câu, khuôn mặt hắn đã nhíu lại. Co giật liên tiếp.
Lại một dòng tinh khí bên trong ào ạt phóng xuất vào yêu khẩu đang ngậm chặt của Du Phụng. Lý Quý lúc này bị khoái cảm lấn át, hít thở cũng khó khăn huống hồ gì là mở miệng.
Nhưng cũng chính vì vậy, Du Phụng mới không buông tha, vừa phóng xuất lần thứ hai. Nàng ta lại dùng chiêu cũ.
Lần này không nói cũng biết, Lý Quý là khổ như thế nào, cũng chưa bao giờ hắn phóng xuất liên tiếp 3 lần như vậy.
Cả người như vô lực, hắn gắng gượng, nhanh chóng đẩy đầu Du Phụng ra. Trong chớp mắt cả người thoái lui ra sau.
- Đủ rồi… đủ rồi… không khéo chết ta a…
.
.
Thấy Du Phụng dù miệng ngậm đầy tinh khí nhưng vẫn nhíu mặt cười. Lý Quý tranh thủ thở dốc.
.
.
“Ực…”
.
.
Nàng ta lúc này chẳng biết vô tình hay cố tình mà nuốt xuống phát ra tiếng động rõ to. Lý Quý nghe vậy cũng vô thức nuốt nước miếng mấy cái. Đang định mở miệng đã nghe.
- Thì ra mấy năm qua… ta lại lãng phí đồ tốt như vậy.
.
Du Phụng đứng dậy, khẽ lau miệng mình, nhìn Lý Quý một vòng, bật cười.
- Dương khí đậm đặc như vậy…. chả trách sao ngươi lại trở thành thiếu chủ của đám nữ tử kia.
Nghe vậy, Lý Quý liền nhìn Du Phụng mấy vòng ánh mắt thâm ý.
- Chả trách tại sao trang chủ Vạn Phiến lại xanh xao, yếu ớt như vậy…
Thấy hắn đáp trả một cách trả treo, Du Phụng liền bật cười. Tiến lại bên cạnh hắn.
Đối diện, Lý Quý thấy nàng ta bước đến vô thức cảnh giác thoái lui. Du Phụng nhìn bộ dạng của hắn bật cười một tràng. Liền ngồi xuống quay mặt sang.
- Làm gì mà sợ ta vậy ?
.
Chẳng thấy hắn có biểu tình gì, nàng ta mới tiến lại gần, tựa đầu lên vai hắn, giọng nói có chút u oán.
- Lần này Tiểu Kê đoán sai rồi, lão ta thọ mệnh đã tận, không phải do ta a…
.
Chợt nàng ta đặt cằm lên vai, nhìn lên khuôn mặt Lý Quý, bàn tay vuốt vuốt má hắn.
- Nếm thử công phu độc bộ của ta… thấy thế nào ?
.
Lý Quý lúc này vẫn còn chưa định thần, thở dốc liên hồi, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc. Hắn cũng không có trả lời, chỉ đưa ngón tay cái lên tỏ ý khâm phục.
Nhưng Du Phụng vừa thấy hắn đưa ngón tay cái lên đã cầm lấy bàn tay hắn, miệng ngậm chặt lấy, đầu lưỡi đảo quanh ngón tay cái hắn.
Lý Quý cảm thấy hạ thân bên dưới vốn phóng xuất mấy lần đã ỉu xìu, lúc này chợt như muốn đứng dậy thì liền giật mình. Rút bàn tay lại.
- Đủ rồi phu nhân a… ngươi làm nữa không khéo chơi chết cái mạng nhỏ này đấy….
.
Du Phụng nghe vậy liền cười rung cả mộc sàng, lúc này mới buông tha cho hắn. Không lâu sau, nàng ta khẽ nằm lên giường, gối cao đầu nhìn hắn mỉm cười, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.
Lý Quý ngoảnh mặt, chỉ thấy Du Phụng cũng không mang y phục, hai chân mở hờ, hắn thấy rõ ràng một đám lông đen nhánh lấp ló cùng với môi âm hộ đỏ hồng ẩm ướt bên dưới thì liền giật mình, nuốt nước miếng mấy cái.
Miệng thầm hô yêu nghiệt, hắn vội ngưng thần, kiềm chế máu nóng trong người. Tiến lên nằm bên cạnh của Du Phụng.
Thấy Du Phụng nhìn mình vô cùng chăm chú, bàn tay hắn khẽ đưa sang vuốt mấy lọn tóc trước mặt nàng. Mở miệng có chút tò mò.
- Phu nhân rốt cuộc… là cảnh giới gì ?
.
- Sao ngươi lại bỗng nhiên hỏi như vậy ?
.
Thấy nàng ta vừa hỏi vừa cười, Lý Quý ánh mắt có chút phức tạp.
- Ta tu luyện pháp môn hấp thu âm khí, định lực với nữ tử tự nhận cũng không tệ. Không thể vô thức phóng xuất liên tiếp như vậy.
- Phu nhân có thể cưỡng bức như vậy, phải chăng….
.
Du Phụng kéo tay hắn xuống khẽ hôn, mặt đầy tiếu ý ngắt lời.
- Tất nhiên ngoại trừ pháp môn độc bộ của Băng Cung ra, thì nguyên nhân chính là…
…tu vi của ta hơn ngươi nhiều lắm…
.
Lý Quý chỉ khẽ gật đầu. Hắn biết dù có hỏi nữa, Du Phụng cũng không dễ gì tiết lộ việc này. Du Phụng thấy hắn không tò mò nữa thì cũng vô cùng hài lòng. Chợt cất lời.
- Một tuần sau hành động được chứ ?
.
Hắn nghe vậy, dù hai mắt nặng trĩu cũng chợt tỉnh táo trở lại. Gật đầu.
- Được. Phu nhân sợ Vạn Phiến tử vong bất đắc kì tử ?
.
Du Phụng gật đầu.
- Tất nhiên rồi. Lão chết… toàn bộ kế hoạch đổ sông đổ bể.
.
Hắn hít sâu một hơi, chợt nhìn xuống.
- Cũng đã trễ rồi. Ta cũng nên trở về chuẩn bị một chút.
.
Nghe vậy, Du Phụng ánh mắt khẽ động, chợt cười thâm ý.
- Không Tiểu Kê à… ngươi nói ngược rồi…
- Cũng đã trễ rồi… ở lại đây với ta đi.
.
Lý Quý nhất thời giật mình, cười khổ.
- Phu nhân à. Ở lại chỉ sợ… ta chết thật a !
.
Nàng ta nghe vậy trợn tròn, sau đó cười một tràng.
- Hahaha. Vậy mà lần trước ngươi còn lớn miệng muốn dày vò ta mà a.
- Giao hoan là khác. Mà phu nhân lấy tu vi cưỡng bức ta là…
.
.
“Ực…”
.
.
Lý Quý đang mở miệng nói đã bị nàng ta nhanh như chớp bỏ gì đó vào miệng tống xuống, Du Phụng hành động vô cùng nhanh khiến sắc mặt hắn chợt đại biến, sống lưng lạnh ngắt.
- Ngươi…ngươi…
.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.