Lúc này chỉ thấy Lý Quý cười khổ.
- Ái da…Phu nhân có gì nói thẳng ra đi, đừng khiến ta thêm tò mò nữa a…
.
Du Phụng cười tủm tỉm, hạ thân nhấp xuống thật sâu, cả người ngồi hẳn lên đùi hắn rồi đình chỉ. Kề sát vào tai hắn như thủ thỉ.
- Bảy dải lụa này….
.
….có thể di chuyển được.
.
Vừa nghe đến đây Lý Quý ánh mắt trợn tròn, vô cùng cả kinh.
- Cái gì… ?
- Di chuyển ?
.
Chợt nghĩ đến lần trước, Du Phụng đã từng nói qua ý định muốn thu phục Thất Thải giới, khuôn mặt hắn đại biến.
- Chẳng lẽ phu nhân định….
.
Du Phụng chợt mỉm cười, cắn nhẹ tai Lý Quý khiến hắn vô thức rùng mình.
- Tiểu Kê cũng là người thông minh, chẳng lẽ không hiểu ý của ta… Nắm được bí mật này… chẳng phải đến lúc đó…
.
Nàng ta liền lui ra sau, nháy mắt với Lý Quý.
- Thuận chúng ta thì sống… còn nghịch…
.
Du Phụng chợt bật cười.
- Biết đâu một ngày đẹp trời… sẽ có một dải lụa nào đó rơi xuống, bị đại dương cuồng bạo bên dưới nuốt chửng a…
.
Lý Quý chẳng biết nghĩ gì, ánh mắt thất thần, không lâu sau hắn mới khó xử.
- Trên một dải lụa… không biết nhiều bao nhiêu nhân mạng… như vậy cũng không khỏi quá….
.
Chưa nói hết câu, Du Phụng đã lấy ngón tay chặn lên miệng hắn, lắc lắc đầu.
- Ấy ấy… Tiểu Kê à…Thành công nào… mà lại không có đánh đổi.
.
Nàng ta chợt nhoẻn miệng cười.
- Chiến thắng nào, mà lại…. không có hi sinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-tu-ky/1203942/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.