Nghe thấy thanh âm Đông Phương Dực ngẩng đầu.
Nhìn thấy Thanh Dương ủy khuất đứng ở bên cạnh, bên chân là tập văn kiện mình mới vừa ném qua.
Vừa định qua ôm hắn an ủi, đột nhiên nghĩ tới một màn vào buổi sáng mấy ngày trước.
Vốn dĩ nhìn thấy Thanh Dương có tia vui mừng, nhưng lại sợ hãi sẽ nhìn thấy ở trong mắt Thanh Dương đối với mình có sự chán ghét.
“Dương Nhi, sao con lại tới đây?”
Đông Phương Dực đứng lên, xoay lưng về phía Thanh Dương lãnh đạm hỏi.
Thanh Dương thấy Đông Phương Dực đưa lưng về phía mình, cho rằng hắn thật sự là không nuốn nhìn thấy mình, trong lòng vô cùng khổ tâm.
Nhấp nhấp môi nói: ” Vũ Văn thúc thúc bảo con đến đón cha về nhà “
Thì ra vì Vũ Văn Hạo nói nên y mới đến gặp hắn… Đông Phương Dực dùng sức nắm chặt hai tay, trong lòng đau xót.
Hóa ra Dương Nhi cũng không phải vì muốn gặp hắn mới đến đây, chỉ là vì Vũ Văn Hạo yêu cầu.
” Qua vài ngày nữa hết bề bộn cha sẽ trở về.” Đông Phương Dực lạnh lùng nói.
Nghe được giọng nói lãnh đạm của Đông Phương Dực, Thanh Dương có chút không biết phải làm sao, trong ấn tượng của cậu, cha chưa bao giờ dùng loại ngữ khí này để nói với mình.
Nguyên lai cha, hắn thật sự là không muốn nhìn thây mình a.
Thanh Dương khổ sở cúi thấp đầu nói, trong lòng chua xót muốn rơi nước mắt, nhưng nhiều năm như vậy đến chính mình đã không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-toa-thanh-duong/2361217/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.