Dực, chúng ta tháng sau thật sự sẽ kết hôn sao?”
Mới vừa đẩy cánh cửa hé ra một chút, Thanh Dương nghe được một giọng nữ bên trong truyền ra, cậu dừng lại.
“Umh “
Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.
Cha?
Thanh Dương sửng sốt đứng tại chỗ.
“Thật không, Dực, em thật sự là yêu anh đến chết mất thôi.”
Nữ nhân kích động reo lên.
“Umh, tôi cũng yêu cô.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lần nữa truyền đến.
“Ầm “
Thanh Dương nghe được những lời kia, cảm thấy mình như bị sét đánh tại chỗ.
Cha muốn kết hôn sao?
Cha không thương mình nữa rồi...
Khó trách cha mấy hôm nay khác thường như vậy.
“Thế em lúc nào có thể gặp mặt con trai anh, dù sao chúng ta sắp kết hôn rồi...”
Nữ nhân lại kích động hỏi.
” Nói sau đi.”
Tiếng nói rong trẻo nhưng lạnh lùng lại lần nữa cắt ngang lời người kia.
“Nhưng mà...”
Người kia còn muốn hỏi, bị sắc mặt lạnh lùng của Đông Phương Dực dọa cho sợ không dám hỏi tiếp.
Kinh hoàng vì nghe được những lời này, Thanh Dương không còn nghe ra được trong lời nói của Đông Phương Dực có sự chán ghét và không nhẫn nại.
Buông cánh cửa đang vịn, xoay người rời đi.
Nếu như không phải người phụ nữ đáng chết trước mắt này, hắn cũng không phải cùng cô ta vòng vo mấy ngày nay liên tục như thế, thật muốn trở về bồi Dương Nhi của hắn một trận, đứa nhỏ này quá mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-toa-thanh-duong/2361214/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.