Buổisáng hôm sau, chúng tôi tiếp tục lên đường. Ông trời chứng giám, tôi muốn đượcở lại khảo sát thành cổ Taqian đã biến mất hoàn toàn vào thế kỷ XXI này đếnnhường nào. Nhưng sau khi suy tính kỹ lưỡng, tôi vẫn quyết định cùng nhữngngười Ba Tư kia lên đường. Có hai lí do, một là đoàn thương nhân ấy đã vì tôimà phải quay lại Khâu Từ, tôi không thể kéo dài thời gian của họ thêm nữa. Hailà, vì an toàn của bản thân, tôi không thể không đi tiếp, ai mà biết có haykhông một toán cướp thứ hai. Thôi, hãy cứ đến Khâu Từ trước đã, rồi quay lạisau vậy, dù sao khoảng cách từ Khâu Từ đến nơi này cũng không quá xa. Bởi vậy,sớm tinh mơ tôi đã trở dậy và đi một vòng quanh thành cổ, thực hiện công việcđo đạc cơ bản nhất, sau đó đánh dấu vị trí lên bản đồ, để tiện cho việc tìmkiếm sau này.
Lúc lênđường, tôi vẫn lưu luyến dõi theo bóng thành cổ Taqian ngày một xa dần cho đếnkhi chỉ còn là một chấm nhỏ và mất hút trong không gian. Nhưng bù lại, trênđường đi, tôi được chiêm ngưỡng rất nhiều địa danh khiến tôi phải kinh ngạc.Tôi phát hiện ra một di tích quan ải đời nhà Hán, nơi đây vẫn còn lưu lại nhữngvết tích của khói lửa chiến tranh. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, tôi xăm xắn chạyđến đo đạc, kiểm tra, tôi còn tìm thấy rất nhiều mảnh sành mảnh sứ và cả tiềnđồng thời Hán nữa. Căn cứ vị trí địa lý, thì nơi đây có lẽ là cửa ải Wulei (ÔLũy) thời Hán. Về sau, vào thời nhà Đường, ngay cạnh di chỉ này, phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/77873/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.