Đưa tayquờ quạng, thấy mềm mềm, mịn mịn. Mở mắt, vầng quang rực rỡ chiếu thẳng tới,vội nhắm chặt lại. Vậy là lần tiếp đất này cũng rơi xuống sa mạc giống hệt lầntrước. Tôi quả là có duyên với sa mạc, có điều không biết hiện là thời đại nàovà nơi này có phải là nơi đó không. Tôi đứng lên, kiểm tra toàn bộ vật dụngmang theo bên mình, rồi nhìn chiếc đồng hồ vượt thời gian đã được cải tiến. Tốtrồi, đèn tín hiệu màu xanh, có nghĩa là mọi thứ vẫn bình thường, công sức sáutháng trời của nhóm các nhà khoa học ấy đã không uổng phí. Rút kinh nghiệm từbài học lần trước, các nhà khoa học quyết định không sử dụng năng lượng mặttrời để khởi động thiết bị nữa, vì không ổn định mà thay vào đó là loại pinLithium siêu bền. Nghe nói, đây là sản phẩm đời mới nhất của hàng BYD, tốt hơnnhiều so với pin của Sony.
Chuyếnđi của tôi đã tạo nên tiếng vang lớn, sánh ngang với chuyến bay vào vũ trụ rấtthành công của Dương Vỹ. Tôi mất tích hơn năm tháng, nhóm nghiên cứu không xácđịnh được tôi đã vượt thời gian thành công hay đã chết. Suốt một thời gian dài,sếp tôi rất phiền não vì không biết phải giải thích như thế nào với bố mẹ tôi.Cho đến một buổi chiều nọ, tôi từ trên trời rơi xuống, lơ lửng trên cành liễubên ngoài phòng thí nghiệm, làm gẫy gần hết những chạc cây xanh tốt đó.
Trongnăm tháng sau khi trở về thế kỷ XXI, tôi bận rộn chóng mặt. Kiểm tra sức khỏe,viết báo cáo và còn phải đến Tân Cương cùng sếp một tháng trời nữa chứ. Thànhcổ Khâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/77872/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.