Vìkhông phải tham gia những buổi thuyết giảng nữa, nên tôi không cần dậy sớm. Khiđã no giấc, tôi tự động mở mắt, ra khỏi giường, rửa mặt chải đầu, ăn sáng rồira phố. Tôi không thong dong đi dạo đâu nhé, tôi đi khảo sát thực tế đó. Thànhphố này đã trải hai nghìn năm tuổi, tuy diện tích không lớn, không tráng lệ,dân số thưa thớt và đời sống còn khá lạc hậu, nhưng dù sao cũng là thành phố cổđại đầu tiên tôi đặt chân đến. Cứ coi như hôm nay là đợt tập dượt công tác thựcđịa đầu tiên của tôi đi!
Tôikhoác lên vai chiếc ba lô đã nhét đủ các thứ: sổ ghi chép, thước dây, bút viết,xẻng nhỏ... Tôi bắt đầu xắn tay đo đạc tường thành, kiểm tra chiều dày lớp đất,xem xét vị trí cổng thành, vẽ lại toàn bộ mặt cắt ngang, mặt cắt dọc của tòathành. Đang bận bịu với công việc, bỗng một nhóm người đột ngột xuất hiện ngaysau lưng, lăm lăm chĩa mũi giáo về phía tôi. Tôi vội vàng đưa hai tay lên cao,ra hiệu đầu hàng, nộp vũ khí và xin tha mạng. Chiếc thước dây lăn tròn trênđất, kéo lê thành một vệt dài.
Tôi bịtống vào nhà lao với tội danh gian tế của người Hán. Tôi dở khóc dở cười, làmgì có tên gián điệp nào đi lại ngang nhiên giữa phố như tôi chứ! Cố vắt óc lôira bằng hết vốn từ vựng Tochari và ra sức giải thích với họ rằng tôi là ngườiquen của đại pháp sư Kumalajiba. Rằng hôm qua tôi đã được diện kiến nhà vua vàhoàng hậu của họ. Rằng tôi còn được mời tham dự yến tiệc trong cung nữa. Tôi nàinỉ họ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/77864/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.