Tôi ngước nhìn lên, cổng chính chùa Thảo Đường không trang hoàng, tođẹp như ở thời hiện đại, hoành phi treo phía trên cũng rất mực giản dị,không hoa lệ, cầu kỳ. Phần lạc khoản phía dưới do đích thân vua DiêuHưng chấp bút. Bỗng nhiên tôi thấy bồi hồi, xúc động lạ kỳ, không saocất bước nổi, cứ đứng đó nhìn trân trân vào cánh cổng lớn, đầu óc rốibời. Người cha mà chưa một lần gặp mặt, đang ở trong cánh cổng này…
- Nhìn gì thế?
Đạo Hằng tủm tỉm cười, huých nhẹ vào khuỷu tay tôi, sau đó hào hứng kéo tôi bước lên bậc thềm.
- Đây chính là chùa Thảo Đường nức tiếng gần xa. Pháp sư Kumarajivalập nên đạo tràng dịch kinh ở đây, nghe nói hơn ba nghìn tăng nhân theongài học Phật pháp, quả là chưa từng có! Nguyện vọng lớn nhất của bầntăng trong chuyến đi này, là được bái pháp sư làm thầy, không biết cóđược như ý hay không.
Đạo Hằng thao thao bất tuyệt một hồi. Khi tôi cùng cậu ta bắt đầuchuyến hành trình từ Hàm Dương đến Trường An, chỉ trong hai ngày, cậu ta đã nhắc đi nhắc lại mong muốn được bái cha tôi làm thầy không biết baonhiêu lần, tôi nghe đến phát nhàm. Nếu không vì cái vẻ thật thà, chấtphác rất dễ mến và bản tính lương thiện, ngay thẳng của cậu ta, tôi đãbỏ mặc cậu ta để nhanh chóng đến chùa Thảo Đường này từ lâu rồi. Bướcqua ngưỡng cửa, Đạo Hằng chắp tay vái lạy vị sư gác cổng:
- Sư huynh làm ơn thông báo giùm, có nhà sư Đạo Hằng ở Lam Điền đếnxin học. Người này là sư đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097160/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.