Có tiếng gõ cửa, giọng nói cung kính từ bên ngoài vọng vào:
- Thưa thầy, đã đến giờ tụng kinh buổi chiều. Tiếng trả lời cất lên trầm ấm:
- Tăng Triệu, hãy thay ta chủ trì buổi lễ… Còn nữa, ta sẽ không rờicăn phòng này trong ba ngày tới, đến giờ ăn, con hãy chuẩn bị hai phầncơm mang tới đây. Hãy trấn an mọi người, không có gì nghiêm trọng cả. Ba ngày sau, ta sẽ tiếp tục công việc như thường lệ.
Người ngoài kia vâng dạ lĩnh ý, tiếng bước chân xa dần rồi tắt hẳn.Lúc quay lại, thấy tôi lắc đầu, chàng đặt tay lên môi tôi, mỉm cười dịudàng:
- Đừng khuyên ta, sau mười sáu năm chờ đợi, ta chỉ xin được tự do làm điều ta muốn trong vòng ba ngày thôi.
Chàng rút từ dưới gối ra cuốn sổ ghi nhật ký đã ố vàng của tôi. Bêntrong là tấm hình tôi chụp cùng bố mẹ, mép ảnh đã cũ mèm, sờn bạc, tiếng thở dài khe khẽ, thênh thang bên tai tôi, thấm vào tim:
- Mười sáu năm qua, đêm nào ta cũng gối đầu lên nó, chìm vào giấcngủ. Mỗi lúc nhớ nàng quặn thắt cả tim gan, ta lại cầu xin Phật tổ: nếutrước khi chết được gặp lại vợ con, xin Phật tổ ban cho con ba ngày được ở bên vợ, không làm việc gì khác.
Nước mắt tôi lã chã rơi, lăn dài trên gò má, rớt xuống mái tóc dàibuông lửng. Chàng chống người lên, cặp mắt màu xám nhạt như hai hồ nướcthăm thẳm nhìn ngắm tôi khắc khoải, những ngón tay dài, gầy guộc vuốt ve khuôn mặt tôi:
- Ngải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097150/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.