Tôi ngồi bên mépgiường, đọc “Sử ký” phiên bản tiếng phổ thông Trung Quốc cho Rajiva nghe.Những đứa trẻ khác ở vào tuổi này rất thích “Truyện cổ Grim” hay “Nghìnlẻ một đêm”. Khi lên ba, Rajiva đã tự mình đọc hết mấy cuốn truyện cổ này. Khôngbiết có phải chịu ảnh hưởng từ tôi hay không mà bé đặc biệt yêu thích lịch sử.Bé đã tự mày mò đọc “Tam quốc diễn nghĩa”, tất nhiên, bé phải tra từ điển vàphải nhờ tôi giải thích ý nghĩa của không ít các câu cổ văn khó hiểu. Nhưngbuổi tối, trước khi đi ngủ, cũng như bao đứa trẻ khác, bé thích được mẹ đọcsách ru ngủ. Tôi vừa đọc vừa nghĩ ngợi, không biết đến lúc bé đủ tuổi đi học,nhà trường có cho bé học vượt cấp không?
Có tiếng gõ cửa, làTuyết Tuyết. Gương mặt cô bé đỏ bừng bừng, hai mắt sáng lấp lánh, không biết cóchuyện gì mà cô bé phấn khích đến mức chụp lấy tay tôi, hăm hở nói vớinhóc Rajiva đang nằm trên giường:
- Cô có chuyện quantrọng cần nói với mẹ cháu, Rajiva ngoan ngoãn ngủ đi nhé, cho cô mượn mẹ mộtlúc.
Không cho tôi nấn nádù chỉ một giây, cô bé cuống quít vừa kéo tôi đi về phía tòa nhà phòng thínghiệm vừa liến thoắng trình bày với tốc độ nhanh sở trường của em:
- Cô ơi, Chinh Viễnđang chờ chúng ta ở phòng thí nghiệm. Chúng ta phải đến đó thật nhanh,tranh thủ buổi tối không có người, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Tiếng bước chân lạoxạo trên tuyết, tôi bật cười, trêu em:
- Đổi xưng hô từ khinào thế em?
Cô bé đột nhiên dừngbước, gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097147/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.