- Ngải Tình!
Cửa văn phòng nghiêncứu sinh bật mở, tiếng cười hào sảng cuốn theo một dáng người mảnh khảnh ùa vàophòng.
- Không, phải gọi làgiáo sư Ngải Tình mới đúng.
- Cháu chỉ là phó giáosư thôi ạ.
Tôi niềm nở nghênh đónkhách quý. Hôm qua, tôi nhận được điện thoại của Giám đốc Lý, thông báo rằngchú và cậu Chinh Viễn về dự họp ở Bắc Kinh, nhân tiện muốn ghé qua thăm tôi,nhóc Rajiva và cả thầy Quý vừa về nghỉ hưu nữa.
- Như thế cũng đáng nểlắm rồi. Thông thường, người ta phải sau năm năm giảng dạy mới được đề bạt phógiáo sư, cháu chỉ mất có hai năm rưỡi, lại đã hoàn tất bảo vệ học vị tiến sỹnữa, đáng chúc mừng lắm.
Tôi lắc đầu không dámnhận, tươi cười mời hai người ngồi và rót trà tiếp khách.
Giám đốc Lý vừa ghémôi thổi lá trà, vừa chăm chú quan sát tôi:
- Mấy năm không gặp màcháu chẳng thay đổi chút nào. Nhớ ngày nào thầy Quý dẫn cháu đến trung tâmnghiên cứu, khi ấy cháu vẫn còn là một cô bé nhút nhát. Bây giờ cháu đã là mộtmĩ nữ rồi. Ha ha, có sinh viên nào gọi cháu là nữ giáo sư xinh đẹp của khoaLịch sử không thế?
Giám đốc Lý lại bậtcười ha hả. Chinh Viễn lôi trong ba lô ra chú chó đồ chơi “siêu khuyển thầnthông”[1] đưa cho tôi:
[1] Tên một bộ phimkhoa học viễn tưởng hài hước của Châu Tinh Trì, năm 2008, còn gọi là phim“Trường Giang số 7”.
- Chị Ngải Tình, đâylà quà cho nhóc Rajiva. Hai năm không gặp, mọi người trong trung tâm nhớ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097146/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.